Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 608: Cứu binh (2)

Mắt thấy sắp bị ép sát đến góc tường, không còn đường lui, Lữ Tú Tài cắn răng, giơ cao đồng tiền về phía cái đầu đang lao về phía mình, cái đầu kia lập tức bị bức lui chừng nửa bước.
"Không có việc gì, không có việc gì! Thứ này sợ đồng tiền!" Lữ Tú Tài thở hồng hộc, không ngừng an ủi chính mình.
Sau khi chạy đến mức cả người đầy mồ hôi, lúc này hắn ta mới có cơ hội nhìn xem rốt cuộc vật kia là thứ gì.
Đó là một người, hay chính xác hơn lúc trước kẻ đó có thể là một người, nhưng bây giờ cổ và tứ chi của hắn ta đều trở nên vô cùng dài tựa như là rắn, đang vặn vẹo trên không trung.
Vị trí ngực của hắn ta có dán một tấm da mốc meo, thoạt nhìn là dùng mấy tấm da mặt và da đầu vá lại, từ ‘sẹo giới’ thẳng hàng thì có thể nhìn ra mấy tấm da mặt này là của hoà thượng.
Ngũ quan của những hoà thượng này đều bị chỉ khâu lại, còn trên trán và trên gò má được viết đầy những chữ giống như chữ Phạn, khiến tấm da vốn đã rợn người này trông càng kỳ dị hơn.
Mỗi lần người kia di động, ngũ quan của những tên hoà thượng cũng sẽ bị kéo dãn, uốn éo một cái.
"Kia là da người chết sao? Là tấm da này khiến cho đầu người kia có thể kéo dài như vậy?" Trong lúc nguy cơ, đầu óc Lữ Tú Tài suy nghĩ cực nhanh.
Hiện tại, cho dù có phải hay không, việc quan trọng nhất chính là phải chạy khỏi cái nơi quỷ quái này, mình thật sự không thể làm nổi việc này.
Quan sát cái đầu và hai tay vặn vẹo như rắn dài kia, Lữ Tú Tài nghĩ một lát rồi giơ năm đồng tiền lên, hung mãnh đẩy về phía trước.
Sau khi nhìn thấy thứ đó cũng rụt lại, Lữ Tú Tài vội vàng giơ cao đồng tiền lên, hắn ta chậm rãi dịch người về phía cửa sổ, khi đến cạnh cửa sổ, hắn ta liền dùng hai khuỷu tay không ngừng đập cửa gỗ.
Lúc hắn ta đang định phá tan cửa sổ để chạy trối chết thì cửa sổ lại bị đẩy mạnh từ bên ngoài vào, khiến hắn ta bị ngã nhào lên trên mặt đất.
Chờ sau khi hắn ta bò dậy, đầu mình vừa đúng lúc cách cái đầu tóc tai bù xù kia chỉ mấy tấc.
Nhìn quái vật trước mặt, Lữ Tú Tài gần như ngừng thở.
Mắt thấy cái đầu này chuẩn bị mở miệng rộng ra cắn về phía mình, một luồng ánh sáng chói mắt vụt qua vai trái của Lữ Tú Tài, trực tiếp đánh vào cái đầu kia.
Tóc tai và máu thịt lần lượt bị hoà tan, chỉ còn lại cái đầu lâu trắng bệch rơi xuống đất.
Không có đầu, tấm da người kia mềm nhũn ra, có vẻ là đã chết hẳn.
Cảm nhận được kí chủ đã chết, tấm da đầu hoà thượng lập tức tách ra khỏi thi thể, như một tấm vải rách đánh về phía Lữ Tú Tài.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, "Vèo" một tiếng, một cây gỗ bắn tới, trực tiếp ghim tấm da kia xuống đất.
Lữ Tú Tài trợn mắt há miệng, thuận theo cây gỗ nhìn lên, phát hiện trên đầu cây gỗ có treo cờ trắng, ngoại trừ biểu tượng Âm Dương Thái Cực Đồ ở trên cùng ra, phía dưới còn viết sáu chữ cái.
Nếu Lữ Tú Tài biết chữ, hắn ta sẽ hiểu được ý nghĩa của sáu chữ kia: xem tướng, đoán chữ, đoán mệnh.
"Ôi chao, Trần Hạt Tử ta rảnh rỗi nhiều ngày như vậy, hôm nay xem như gặp được một chuyện tốt." Trần Hạt Tử trước đây đã từng giao dịch với Lý Hoả Vượng, ông lần mò bốn phía, đi hướng lá cờ trắng chiêu bài của mình.
Trần Hạt Tử đi tới, trước dùng hai chân dẫm lên, sau đó rút cờ trắng ra.
Nhìn lão già mù cõng giỏ trúc cúi người xuống, yêu thích vuốt ve da người mấp máy kia, Lữ Tú Tài ngây người lúc này mới kịp phản ứng lại, vội vàng bò dậy từ dưới đất.
"Cái kia... . cao nhân, vừa nãy đa tạ đã xuất thủ tương trợ."
Trần Hạt Tử tựa như không nghe thấy, trước tiên dùng một mảnh vải đen bao bọc tấm da kia lại, ngay sau đó là móc một chiếc gương ra, đó chính là gương bát quái mà trước đó Lý Hỏa Vượng đã cho ông.
Lúc này Triệu Thiên Hổ còn có đám người Quỳ Tam Kim đang ở ngoài xúm lại bên cửa sổ, ngạc nhiên dò xét vào trong.
Bọn họ cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy, tên mù lòa này có lai lịch gì mà lại lợi hại như thế.
Trần Hạt Tử kẹp gương bát quái ở dưới nách, dùng cờ trắng gõ xuống đất rồi đi về phía cửa sổ: "Còn chắn ở cửa làm gì, không thấy chật sao? Lui ra phía sau chút."
Thấy dáng vẻ lão già mù lòa này chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ, người bên ngoài đồng loạt lui lại mấy bước, nhưng cũng không đi quá xa. Hình thành một nửa vòng tròn vây quanh cửa sổ, tấm da của bọn họ còn ở trong giỏ trúc của tên đó mà.
"Ai, thế này còn tạm được." Trần Hạt Tử vẻ mặt trang nghiêm, lúc này đứng trung bình tấn, tay trái cầm gương bát quái, tay trái bấm niệm pháp quyết và vẽ gì đó lên kính, trong miệng cũng bắt đầu nhẹ giọng niệm chú.
Lữ Tú Tài ở một bên quan sát, trong mắt vụt qua tia hướng tới, lão già mắt mù lòa này có bộ dáng tiên phong đạo cốt như thế, nếu một ngày nào đó mình có thể trở nên như vậy thì thật tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận