Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 134: Tâm Tố (1)

Khi bộ dạng này xuất hiện ở trong căn phòng tối, không thể nghi ngờ là vô cùng đáng sợ.
Trên mặt vẫn chưa phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là trên cơ thể.
Nguyên cả thân hình mập mạp của này dường như chất kín cả căn phòng. Trên thịt mỡ bẩn thỉu toàn bộ đều là mụn nhờn máu thịt be bét. Những mụn nhờn đó còn đang nhúc nhích, đó là giòi!
Những con giòi con màu trắng giống như những đàn cá dưới đại dương, bơi lội tự do giữa thịt thúi và mủ!
Mà một nữ nhân như vậy đang ôm một cái chậu lớn, hai tay bới lấy thức ăn dính quẹo màu vàng bên trong.
“Ha ha, hiếm có, hiếm khi có Tâm Tố đến tìm ta.” Lão ni cô đáng sợ há cái miệng không còn răng nói xong, tiếp tục ăn.
Mặc dù bộ dạng kinh khủng dị thường, nhưng giọng nói của nàng lại hiền hòa đến lạ thường, nếu như tắt đèn, đoán chừng tám phần sẽ cho rằng đây là vị lão nhân gia nào đó.
Có điều, Lý Hỏa Vượng không để ý những thứ này, khi nghe người này nói đến Tâm Tố, tim của hắn lập tức căng thẳng tới cực điểm, chuẩn bị rút lui bất cứ lúc nào.
“Hoảng cái gì, vừa nhìn liền biết là đứa con nít chưa mọc lông, cái gì cũng đều không hiểu, An Từ Am chúng ta có bao giờ cần nguyên liệu khác? Chúng ta lười làm, thật ra, con của ta cũng là Tâm Tố.”
“Ồ?” Lý Hỏa Vượng vực dậy tinh thần. “Vậy Tĩnh Tâm sư thái, con trai của ngài hiện tại đang ở đâu?” Đây là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng nghe đến Tâm Tố khác.
“Hắn điên rồi, thông thường kết cục của Tâm Tố đều rất thảm, bị điên cũng xem như kết cục tương đối tốt rồi.”
Tĩnh Tâm sư thái nói đến câu chuyện của con trai mình, giọng nói có vẻ hơi trầm thấp.
Bị điên là kết cục tốt nhất của Tâm Tố? “Chẳng lẽ đây chính là kết cục tương lai của mình sao?”
Lý Hỏa Vượng cậu trước nay vẫn cho rằng người khác gọi mình là Tâm Tố, chỉ nói là mình là một loại nguyên liệu hiếm thấy nào đó. Cũng giống như là căn cốt hiếm thấy ở trong tiểu thuyết tu tiên trước nay vậy.
Thế nhưng mà lão ni cô trước mắt nói cho cậu biết vốn không phải là như vậy, bản thân cái tên Tâm Tố chính là bao hàm vấn đề lớn.
Lý Hỏa Vượng hơi ổn định lại nội tâm của mình một chút, hít sâu một hơi, lại lần nữa nói: “Tĩnh Tâm sư thái, quá khứ tôi đã từng dùng Hắc Thái Tuế để chữa trị động kinh của mình, hiệu quả không tệ, trước đây ngươi từng cho con trai dùng qua không?”
Lý Hỏa Vượng rất muốn nghe được ba chữ ‘chưa dùng qua’ từ miệng của đối phương, nhưng mà cậu lập tức liền thất vọng.
“Dùng qua, đương nhiên dùng qua, nhưng Hắc Thái Tuế cũng không thể ăn bậy, thứ này ăn vào thì dễ, muốn lôi ra thì khó, nó vẫn luôn ở lại trong bụng của ngươi, hút máu của ngươi ăn thịt của ngươi.”
“Ăn ít còn tốt, nếu ngươi mà ăn nhiều, nó có thể chiếm toàn bộ bụng của ngươi, chui ra ngoài từ trong bụng của ngươi.” Tĩnh Tâm sư thái miêu tả sinh động như thật, liền phảng phất như nàng đã từng tận mắt chứng kiến vậy.
Lý Hỏa Vượng sờ lên bụng của mình, sắc mặt càng thêm khó coi một phần, bây giờ trong bụng mình liền chứa một đám Hắc Thái Tuế mọc đầy xúc tu.
Tên Đan Dương Tử này trước nay không có lòng tốt gì, ngay cả thuốc bản thân mình dùng đều là thuốc có tác dụng phụ nghiêm trọng.
Có điều, những chuyện nhỏ nhặt này đều có thể lùi về sau, hiện tại cậu có chuyện quan trọng hơn muốn hỏi.
“Tĩnh Tâm sư thái, có thể nói cho tôi biết rốt cuộc Tâm Tố là cái gì không? Với lại là vì sao kết cục của tất cả Tâm Tố đều là rơi vào điên cuồng?”
Lý Hỏa Vượng trong lòng mang theo một lo lắng tiếp tục truy vấn, hiện tại cậu thực sự quá cần đáp án này, cái này liên quan đến sinh tử tồn vong tương lai của cậu.
Tĩnh Tâm đang nuốt thức ăn, nghe thấy giọng nói, nàng lại lần nữa ngẩng đầu dùng hai cái lỗ đen như mực kia hướng về phía Lý Hỏa Vượng.
“Tâm Tố là cái gì? Ngươi là Tâm Tố, ngươi còn hỏi ta à? Ngươi có khác biệt gì với người khác, còn không phát hiện ra được sao? Vậy ta lại hỏi ngươi, ngươi từ đâu tới?”
Lý Hỏa Vượng theo bản năng mở miệng muốn nói, nhưng lại cảnh giác ngừng lại.
Chuyện mình là từ hiện đại xuyên không tới, là một chuyện vô cùng quan trọng và bí mật, tuyệt đối không thể cứ như vậy, không có chút phòng bị nào mà nói cho lão ni cô vừa mới gặp qua một lần trước mắt.
Ai mà biết sau khi lão ni cô béo này biết bí mật, sẽ có suy nghĩ gì.
“Ha ha ha, để ta đoán xem, ngươi khẳng định là cảm thấy mình không phải người nơi này đúng chứ? Mình là người của một thế giới Đại Thiên khác? Một thế giới hoàn toàn khác biệt với địa giới này?”
Những lời nói nhẹ nhàng của Tĩnh Tâm phút chốc phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Lý Hỏa Vượng.
“Không ngờ ngươi lại biết?!”
Tĩnh Tâm không cảm thấy kinh ngạc cúi đầu ăn thứ màu vàng đất sền sệt trong chậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận