Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 520: Phát Tài (1)

"Nhĩ Cửu! Giết chết người trước mặt đi, đó chính là Tọa Vong Đạo giả trang thành.”
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy mình trước mặt lộ ra vẻ cực kỳ chán ghét, rút thanh kiếm tiền đồng sau lưng ra, xông qua với vẻ mặt hung dữ.
"Tọa Vong Đạo. Đám lừa đảo chết tiệt các ngươi cả gan dám giả mạo ta. Đi chết đi.”
Nhất thời, Lý Hỏa Vượng vừa mới thoát khỏi tình cảnh khó khăn, lại lần nữa rơi vào tình huống bị hai bên đánh giáp lá cà.
Tâm Si vừa lúc xông tới, bàn chân khổng lồ kia như Thái Sơn đè đầu giẫm lên người Lý Hỏa Vượng.
Tuy nhiên, điều kỳ quái là Lý Hỏa Vượng đang đứng ngay tại chỗ lại trực tiếp xuyên qua chân ông rồi xuất hiện lại.
Tâm Si hơi sững sờ một lúc, Lý Hỏa Vượng dưới chân ông lại chậm rãi chui vào trong đất.
Đây chỉ là một ảo ảnh, Lý Hỏa Vượng thực sự đã sớm ẩn thân một cách thần không biết quỷ không hay rồi.
Lý Hỏa Vượng đã thoát khỏi mọi người, lúc này đang trốn trên xà nhà của ngôi chùa bên cạnh, nhìn về phía bốn người tại chỗ với vẻ mặt âm trầm.
"Chết tiệt! Tọa Vong Đạo này vậy mà lại biết thuật độn thổ.” Cậu nhìn thấy Lý Hỏa Vượng phía xa, vô cùng buồn phiền mà nói.
Vào lúc này, Tâm Si mang theo sự cảnh giác đi tới, nhìn Lý Hỏa Vượng trước mặt, âm thanh vang lên bên tai hai người còn lại.
"Cẩn thận, người này là Tọa Vong Đạo.”
Lời này vừa được nói ra, không đợi hai người kia phản ứng lại, Lý Hỏa Vượng ở đó lập tức trợn trừng mắt.
"Tâm Si đại sư, lời này của ông là có ý gì? Nếu ta là Tọa Vong Đạo, há chẳng phải người vừa rồi là thật? Nếu hắn là thật vậy sao ông lại mưu hại hắn?”
"Thật hay giả ông đều muốn giết? Ta không phải chỉ chọc giận ông một câu sao? Lòng dạ hẹp hòi như vậy? Rốt cuộc ông có được không vậy? Không phải lại nhận lầm rồi chứ?”
"Lý Hỏa Vượng" lui về phía sau nửa bước, vô cùng cảnh giác nhìn Tâm Si trước mặt.
Những lời này lập tức khiến Thác Bạt Đan Thanh và Hồng Đạt chuẩn bị hành động liền dừng lại, chuyển ánh mắt về phía Tâm Si hòa thượng.
Sắc mặt của Tâm Si thay đổi, dường như nhất thời không biết giải thích thế nào.
Đứng trên xà nhà, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy cảnh này liền cười lạnh một tiếng, cậu không ngờ rằng Tọa Vong Đạo - kẻ thù sinh tử của mình lại có một ngày có thể giúp được mình.
Trước sự phản bác của Tọa Vong Đạo, Tâm Si dường như đang biện giải điều gì đó.
Nhưng Lý Hỏa Vượng không nghe, hành động báo tư thù của Tâm Si cuối cùng cũng lấy đá đập vào chân mình, cậu có thể nghĩ đến việc Tọa Vong Đạo sẽ dùng thân phận của mình để chơi bọn họ như thế nào rồi.
Nhưng so với việc nhìn đối phương chịu thiệt, điều quan trọng nhất hiện tại là tiếp theo mình nên làm gì.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, Lý Hỏa Vượng quyết định chuyện phải làm tiếp theo.
"Việc này quá nguy hiểm, cho dù người phe mình hay kẻ địch cũng đều đang đối phó mình, loại tình huống hiện tại, thay vì cứ tiếp tục khuấy đảo, không bằng đứng ngoài cuộc trước rồi tính."
"Chờ bọn họ đánh nhau trước, ta sẽ ra làm chim sẻ chực sẵn. Ở nơi chết tiệt này, không ai có thể tin tưởng được! Người duy nhất có thể tin tưởng là chính mình, ít nhất mình sẽ không lừa dối chính mình."
Lại nhìn bốn người phía tụ tập lại với nhau và dần rời đi, Lý Hỏa Vượng đang ở trong trạng thái ẩn thân nắm lấy gạch ngói, lật người xuống xà, chậm rãi đi theo.
Cậu thấy ba người kia đã không còn tranh cãi với Tọa Vong Đạo giả trang thành mình nữa, Tâm Si chắc hẳn là đang ngậm đắng nuốt cay, chỉ có thể bị ép thừa nhận Tọa Vong Đạo kia là thật.
Có điều xét theo những hành động cảnh giác của Tâm Si, lúc này ông có lẽ là đang canh phòng Tọa Vong Đạo này.
Tạm thời gác lại chuyện nghi ngờ thân phận, lúc này bốn người hình như đang tìm kiếm gì đó.
Lý Hỏa Vượng biết bọn họ đang tìm gì, bọn họ đang tìm Ký Tướng, từ sau khi phật điện đổ sụp, Ký Tướng tay cầm bàn tính vàng kia không thấy đâu nữa, điều này rất không đúng.
“Nếu thứ muốn tìm đã không còn nữa, vậy Ký Tướng hiện tại đang ở đâu?” Nhìn thấy bốn người bắt đầu đi về phía điện phụ bên cạnh, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng tăng tốc để theo kịp bước chân.
Nhưng ngay khi Lý Hỏa Vượng vừa định đi vào, một bàn tay vỗ nhẹ vào vai Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng lập tức toát mồ hôi lạnh, mình rõ ràng đang ẩn thân, vậy mà lại có người có thể nhìn thấy mình.
Cậu cầm kiếm lập tức xoay người liền nhìn thấy phía sau mình là một người đàn ông ăn mặc thư sinh.
"Soạt.” Quạt xếp trong tay thư sinh được mở ra, phía trên có viết bốn chữ lớn như rồng bay phượng múa - Thiên Sinh Ngã Tài.
"Ngươi tên Nhĩ Cửu đúng không? Kỳ quái nhỉ, ngũ hành này của ngươi, hỏa và kim còn ở đây mà tại sao ba hành còn lại lại không thấy đâu?”
Lý Hỏa Vượng cau mày nhìn chằm chằm người không rõ lai lịch trước mặt, sự cảnh giác trong lòng lên tới đỉnh điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận