Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 534: Bia (1)

Đỉnh chóp vách tường vẽ các đồ án tinh mỹ, đa số là sen trắng, bên dưới là màu mực đen tôn lên.
Phối hợp ba con ngựa đen gốm sứ to lớn giữa đại điện, cùng với hàng trăm tượng người bằng gốm sứ chưa được làm xong đặt ở bốn phía, Cẩu Oa giật mình muốn rớt cằm:
“Chậc chậc, cung điện của hoàng đế lão tử chắc cũng chỉ khí phái đến như vậy thôi.”
Thấy xung quanh không có nguy hiểm, Cao Trí Kiên buông lang nha bổng, gãi đầu nghi hoặc nhìn sang Bạch Linh Miểu.
“Sao vậy Miểu Miểu? Sắc mặt tái nhợt như vậy? Trong lòng khó chịu sao? Hay là mình đi lên?” Xuân Tiểu Mãn dìu Bạch Linh Miểu, dịu dàng hỏi.
Bạch Linh Miểu lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy ra Tiểu Mãn, biểu cảm phức tạp nhìn mọi thứ xung quanh, tìm kiếm ký ức còn nhớ được.
Bạch Linh Miểu ngẫm nghĩ một hồi, liền trông thấy trong người gốm sứ bốn phía xuất hiện một bóng con nít mơ hồ.
Cô bé đội mũ đầu hổ, đi giày đầu hổ, người khoác áo bông, mắt hồng to tròn rất là đáng yêu.
"Đại đại A Đại!"
Đứa bé lảo đảo đi về phía trước, lúc sắp ngã thì nhào tới trước, chui vào ngực một lão hán mặt mày hớn hở:
“Ôi, Niếp Niếp ngoan, thích gia gia không?”
Nhìn tàn ảnh mơ hồ trước mắt, Bạch Linh Miểu đã nhớ ra cô bé là mình lúc nhỏ, chuyện này từng phát sinh ở lâu thật lâu trước kia.
Bạch Linh Miểu nhìn gia gia bế mình gác lên cổ ông, chạy nhảy như con nít giữa người gốm sứ, miệng la hét chọc cho cô ấy lúc nhỏ cười không dứt.
Bạch Linh Miểu lặng lẽ theo sau họ nhìn, dần nhớ lại mọi thứ phát sinh với mình trong chỗ này.
“Hu hu hu! Hu hu!”
Bạch Linh Miểu nhìn mình lúc nhỏ khóc, cô bé mặc quần yếm ngồi trong góc tường ngửa đầu khóc toáng lên, trên người, trên tay đầy bùn.
“Sao vậy Niếp Niếp? Ai ăn hiếp con?”
Một bà già tóc hoa râm vội chạy lại nâng Bạch Linh Miểu dậy.
“Hu hu hu! Hu hu!”
Bạch Linh Miểu vùi vào ngực bà già, dùng ngón tay mập nho nhỏ chỉ hướng góc tường, miệng mọc ba cái răng nói ra ngôn ngữ chỉ mình cô ấy nghe hiểu.
“À, là chúng nó dọa sợ Niếp Niếp ngoan của chúng ta phải không? Không khóc, hãy xem nãi nãi trút giận cho ngươi!”
Bà già nắm tay Bạch Linh Miểu đi tới vách tường, vừa đá chân vừa nói:
“Này thì dám dọa Niếp Niếp ngoan của chúng ta! Thứ xấu xa! Giẫm chết ngươi, giẫm chết ngươi!"
Khi Bạch Linh Miểu nhìn mình lúc nhỏ được bà nội an ủi dần ngừng khóc, một hình ảnh vô cùng khủng bố bỗng hiện ra trong đầu cô ấy.
Bạch Linh Miểu thay đổi sắc mặt nói:
“Ta nhớ ra rồi.”
“Nhớ ra cái gì?”
"Ta nhớ tới khi đó là cái gì dọa sợ ta!" Bạch Linh Miểu xông lên trên, xua tan mình và bà nội trong quá khứ.
Bạch Linh Miểu đi tới bên tường, nâng lên móng tay đen sắc bén đâm vào tường đất vô cùng rắn chắc, bắt đầu đào.
"Miểu Miểu! Ngươi làm sao vậy?" Xuân Tiểu Mãn đi qua, rất là lo lắng nhìn tỷ muội đang đào đất.
Hỏi thăm mấy lần đối phương đều không trả lời, Xuân Tiểu Mãn dứt khoát rút ra trường kiếm đâm vào tường đất, cùng nhau đào.
Cao Trí Kiên thấy thế cũng vọt tới, cởi mảnh giáp trên người cắm phập xuống đất, gồng sức moi lên.
"Có bảo bối? Trong đất giấu bảo bối hả?” Cẩu Oa cũng xông đến, vẻ mặt hưng phấn cùng hỗ trợ.
Hành động này không kéo dài bao lâu, theo tiếng hét thê thảm của Cẩu Oa vang lên, mọi người đều ngừng tay.
Hai tay Bạch Linh Miểu run rẩy sờ hướng người phụ nữ hai mắt nhắm nghiền bị chôn trong bùn đất, tròng mắt khô quắt còn bị dùng chỉ khâu, mặt mày xanh mét thoạt trông lạ thường làm cho người ta sợ hãi.
Một bàn tay to duỗi qua chặn lại tay của Bạch Linh Miểu:
“Đây ... Đây là ... Đây là ... Nhân trụ ... Trụ ... Trụ ... ".
Không đợi hắn nói hết chữ trụ Bạch Linh Miểu đã đào tiếp, càng lúc càng nhiều người chết bị đào ra từ bùn đất, bọn họ dán sát nhau, giống như từng cục gạch xếp khít với nhau.
Không chỉ có người lớn, trong đất còn chôn đủ loại tuổi tác từ nhỏ đến lớn.
Đào một lúc thì Bạch Linh Miểu dừng, cô ấy đã nhìn ra những người này cũng không phải tùy ý vùi lấp, vị trí của bọn họ vừa lúc là rìa toàn bộ đại điện, trên mu bàn tay mỗi người đều vẽ một đóa hoa sen. Rõ ràng là trải qua chuyên môn thiết kế.
Cẩu Oa nhìn cảnh tượng nghe mà khiến người sợ, vô cùng rung động nói:
"Đây là dùng người để đánh nền, nơi lớn như vậy thì dưới đất chôn bao nhiêu người chứ? Loại người nào mà mất hết nhân tính như vậy?”
Cẩu Oa mới thốt ra liền biết mình nói sai, theo bản năng bịt miệng nhìn hướng Bạch Linh Miểu.
Nơi này là từ đường của Bạch gia, nghĩ bằng mông cũng biết lòng đất chôn nhiều người như vậy rốt cuộc là bị ai chôn.
Bạch Linh Miểu cố gắng kiềm nén, nhưng sao chịu nổi chuyện như vậy, cô ấy khóc lớn giống như mình thuở nhỏ đội mũ đầu hổ, nhưng lần này không còn bà nội đến an ủi.
Tất cả hồi ức tốt đẹp về quê hương trong lòng Bạch Linh Miểu vào giây phút này đều sụp đổ, càng đáng buồn là cô ấy hiện tại không có đối tượng để chất vấn chỉ trích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận