Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 662: Miếng đá (1)

“Chuyện gì thế này?” Lý Hỏa Vượng bản năng quay đầu lại, con mắt dựng ngược to lớn của Đại Lương giống như một ngọn núi lớn hiện ra ở đó.
“Gia Cát huynh, không thể ở lại nữa! Mặc kệ đây rốt cuộc là cái gì, thứ trong Đại Lương đã bắt đầu ảnh hưởng Đại Tề rồi!” Lý Hỏa Vượng bịt lỗ tai của mình điên cuồng hô to.
Nhưng Gia Cát Uyên đối mặt cục diện như vậy lại lạnh lùng cười:
“Hừ, đừng hòng lừa bịp ta! Ngươi biến to như vậy thì sao chứ? Giả chung quy là giả!"
Nói xong, Gia Cát Uyên lấy cuốn lịch cũ từ trong ngực ra nhanh chóng viết, nhưng còn chưa viết xong thì con mắt to chợt mở ra, Gia Cát Uyên thống khổ một gối quỳ dưới đất, một số thứ giống như cuống rốn bán trong suốt thoáng hiện trên người hắn ta, mây đen trên trời hùng dũng lăn lộn.
Lúc này Lý Hỏa Vượng muốn nhúc nhích cũng vô cùng khó khăn, cứ tiếp tục thế này e rằng hắn và Gia Cát Uyên đều chết ở chỗ này!
Lý Hỏa Vượng lòng dứt khoát, trực tiếp lấy ra dao găm rạch sâu vào cổ mình.
Rào rào!
Đại Thiên Lục màu đỏ máu nhanh chóng trải dài mặt đất:
“Gan mộc! Lá lách thổ! Phổi kim! Thận thủy! Tim hỏa! Nhuận Trí Ngũ Hành!"
Tùy theo Lý Hỏa Vượng vỗ năm loại nội tạng của mình xuống, ngũ giác của hắn dần dung hợp, hắn cảm giác được Ba Hủy tồn tại.
Thẻ tre màu đỏ của Đại Thiên Lục vặn vẹo biến thành sâu mềm, nhanh chóng chui vào trong người của hắn, chúng nó ăn thịt nát, dây dưa với nhau không ngừng sinh sôi, không lâu sau chiếm cứ lồng ngực trống rỗng của Lý Hỏa Vượng, bắt đầu lan tràn ra ngoài.
Nhưng khác với thân thể khiến người sợ hãi, Lý Hỏa Vượng lại cảm giác thật tuyệt, thân thể cũng không đau, đầu óc cũng không hỗn loạn.
Hơn nữa dù cho con mắt dựng đứng kia to cỡ nào thì âm thanh kỳ lạ đó không thể ảnh hưởng hắn được nữa.
Nhuận Trí Ngũ Hành không thể dùng lung tung, bởi vì phải hiến tế ngũ tạng, một cái mạng chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng Lý Hỏa Vượng không sao cả, bởi vì hiện tại không phải thân thể của hắn, mà là cơ thể của Bắc Phong.
Giờ phút này hoàn toàn không có cảm giác đau nên Lý Hỏa Vượng nhìn con mắt dựng ngược trước mặt mình, dứt khoát khiêng thân thể gốc nằm sóng soài dưới đất lên vai, lập tức xông tới bên cạnh Gia Cát Uyên, vác người lên lao ra sau.
Nơi này thật sự quá nguy hiểm, căn bản không phải phàm nhân nên ở lại, nhất định phải mang theo Gia Cát Uyên rời đi!
Nhưng hắn vừa xoay người định đi thì thân thể giống như bị một ngọn núi lớn ngăn chặn vậy, nặng cỡ nghìn cân, từ sau lưng có lực hút vô hình truyền đến, không ngừng kéo Lý Hỏa Vượng ra sau.
Từ phần ngực mở rộng của Lý Hỏa Vượng thò ra một đống xúc tu không ngừng mấp máy, chúng nó quấn lấy hai chân của hắn, giúp hắn chạy tới trước nhanh hết mức có thể.
Di chuyển từng tấc, giòi bọ trên người Lý Hỏa Vượng đang nhanh chóng chết đi, giống như trong vô hình đối kháng cái gì.
Khi giòi bọ trên người Lý Hỏa Vượng thiếu hơn một nửa thì thân thể của hắn nhẹ hẫng, rốt cuộc thoát khỏi lực hút kia.
Lý Hỏa Vượng lấy lại tự do định mang theo Gia Cát Uyên rời đi chốn thị phi này, nhưng chưa đi được vài bước bỗng có một đoàn lửa lớn ập đến trước mặt hắn, suýt đốt cháy mái tóc.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, thế này mới xem rõ ràng phương xa là hoàng đế Đại Lương, quốc sư đứng bên cạnh, còn có đám Giam Thiên Tư.
Hiển nhiên bọn họ dùng hết những gì mình có, móc hết pháp khí ra, Lý Hỏa Vượng thậm chí còn nhìn thấy một vị Tư Thiên Thiếu Giam cầm ngược một miếng đá đang làm phép.
Lý Hỏa Vượng nhớ miếng đá đó, ngày xưa Đan Dương Tử mưu toan thành Tiên cũng có nó, thoạt trông người này cũng được một tấm.
“Thì ra phải cầm ngược à?” Lý Hỏa Vượng sửng sốt, giây sau lắc mạnh đầu, giờ không phải lúc nghĩ những chuyện này!
Lý Hỏa Vượng đầu tiên là kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn cây vàng khổng lồ đang cháy, lại cúi đầu nhìn Gia Cát Uyên trên vai mình:
“Chuyện gì vậy? Đại Tề bên cạnh ngươi đâu?”
Ở gần Tâm Bàn thì luôn tồn tại một vòng lịch sử Đại Tề, không biết vì nguyên nhân gì mà hiện tại đã biến mất.
Đây là tin xấu với Lý Hỏa Vượng, điều này lại đẩy hắn vào trung tâm cuộc chiến.
Gia Cát Uyên đã hồi sức, nhanh chóng nghiêng người leo xuống vai của Lý Hỏa Vượng, sắc mặt cực kỳ khó xem nhìn mọi thứ trước mắt:
“Đây là đâu?!”
“Còn đâu nữa, đây là Đại Lương! Mặc kệ đang ở đâu, tóm lại hãy chạy trốn đã!”
Lý Hỏa Vượng kéo ống tay áo dài của Gia Cát Uyên lao sang bên cạnh.
Một tiếng cuồng cười khiến Lý Hỏa Vượng đưa mắt nhìn hoàng đế Đại Lương ở trước thân cây, tùy theo tiếng cười của hắn, rèm châu vương miện va đập nhanh vào nhau.
Hoàng đế Đại Lương bỗng nhiên vung tay lên, chỉ hướng con mắt to ở phương xa:
“Tọa Vong Đạo! Thần Sơn Quỷ Nhãn đã lên, đám chó các ngươi tiêu rồi! Vừa lúc thừa dịp này bắt trọn ổ các ngươi!”
Vừa dứt lời, Lý Hỏa Vượng cảm thấy gạch vàng nhanh chóng biến mềm, chảy ra phía sau con mắt to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận