Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 189: Vết thương (2)

Điểm này thì Lý Hỏa Vượng không có lừa đối phương, cậu định dùng cả hai phương án, vừa tìm biện pháp sinh ra đau lòng tột độ vừa thử đánh cắp biện pháp chữa cho mình của Áo Cảnh Giáo.
Mặc kệ là hợp tác hay đánh cắp, chỉ cần trừ khử Đan Dương Tử dần ảnh hưởng đến cậu thì đều được hết.
Tối hôm đó, Lý Hỏa Vượng và Anh Tử trò chuyện rất nhiều, tán gẫu đến khuya.
Từ miệng của Anh Tử, Lý Hỏa Vượng biết được rất nhiều chuyện về Áo Cảnh Giáo, hiểu đại khái tôn giáo này.
Những người này rất ít tiếp xúc với bên ngoài, giáo lý cao nhất của họ là tìm đủ mọi cách tìm ra biện pháp đánh cắp Ba Hủy, thay thế nó giống như thần của họ đã làm.
Nghe Anh Tử nói thì tuy Áo Cảnh Giáo tàn khốc máu me nhưng đặc biệt giữ quy củ.
Bao gồm dụng cụ tra tấn tự hành mình sau khi dùng xong phải rửa sạch, xếp đúng chỗ.
Thờ phụng không quy củ thì không thành khuôn phép, trong Áo Cảnh Giáo kỵ nhất là phá hỏng giáo quy.
Lý Hỏa Vượng còn biết Áo Cảnh Giáo là đại giáo, bọn họ khác với Chính Đức Tự và An Từ Am, cứ điểm như nơi đây chỉ là một trong số đó.
Bọn họ có năm chỗ giống như vậy rải rác khắp nơi.
Mỗi năm ngày mười ba tháng sáu nông lịch bọn họ đều sẽ tụ tập một lần, chia sẻ tâm đắc của nhau.
Đêm khuya, Lý Hỏa Vượng cau mày suy tư, tin tức của Anh Tử khiến cậu hiểu rõ toàn diện hơn về toàn bộ Áo Cảnh Giáo, cũng khiến cậu hiểu mình phải đối mặt khó khăn lớn cỡ nào.
Lý Hỏa Vượng lẩm bẩm:
“Hai loại biện pháp này cái nào đều hơi bị khó thực hiện.”
Anh Tử nghi hoặc hỏi:
“Hai loại gì?”
So với trước kia nơm nớp lo sợ và sau đó cảm xúc tan vỡ, thoạt nhìn hiện tại Anh Tử ổn định nhiều.
"Không có gì, ngủ đi." Lý Hỏa Vượng đứng lên đi hướng giường đá.
Anh Tử không nói nhiều, lặng lẽ đi theo.
Ở nơi nguy hiểm này, Lý Hỏa Vượng không có thời gian nghĩ mấy thứ linh tinh kia.
Hơn nữa khiến đối phương nằm chung giường với mình cũng là để thăm dò.
Đan Dương Tử mà Lý Hỏa Vượng cực độ chán ghét bài xích vào lúc này có tác dụng như cầu chì.
Tối hôm đó, trong mơ hồ, tiếng chó sủa inh ỏi đánh thức Lý Hỏa Vượng.
Khi Lý Hỏa Vượng nhanh chóng thắp sáng ngọn đèn, liền trông thấy Màn Thầu ở bên giường, điên cuồng sủa trên giường.
Thấy Lý Hỏa Vượng tỉnh rồi, Màn Thầu nhanh chóng ngừng sủa, lắc đuôi với cậu:
“Grừ!”
Lý Hỏa Vượng nhìn thoáng qua bên cạnh, Anh Tử mắt lim dim ngồi dậy:
“Sao vậy phụ thân? Sao chó nhà chúng ta sủa dữ vậy?”
Anh Tử tỉnh táo lại mới phát hiện mình nói sai, trên mặt nhất thời lộ ra một chút lúng túng:
“Mới nãy ta nằm mơ, mơ thấy ăn Tết ở nhà.”
Biểu cảm của Anh Tử vô cùng chân thực, thoạt trông giống như thật sự mới thức.
Lý Hỏa Vượng nhìn nàng một cái, lại nhìn một vòng hang động lạnh lẽo, vươn tay phải ra, hai ngón cong lại kẹp lấy da thịt sau gáy Màn Thầu, túm nó lên giường.
“Ngủ đi, không có gì.” Lý Hỏa Vượng ôm chó vào ngực, nhắm mắt lại.
“Ừm.” Anh Tử nhẹ nhàng lên tiếng, lại nằm xuống cạnh Lý Hỏa Vượng.
Trong phòng trở về tối đen, Lý Hỏa Vượng nghiêng tai nghe tiếng hít thở đều đều bên cạnh.
“Ngươi là một cô nương khuê các, nằm chung với ta không sao chứ?”
Lý Hỏa Vượng vừa nói xong, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng vải dệt bị cởi ra.
“Ta hiện tại thậm chí không xem như là nữ, nằm cạnh ân công có sao? Nếu ân công không chê thì cứ tùy ý.”
Ánh lửa từ ngọn đèn chiếu sáng mọi thứ trong phòng, Lý Hỏa Vượng rung động nhìn thân thể trần trụi của Anh Tử.
Thứ phụ nữ nên có đều không có trên người Anh Tử, chỉ còn lại hai vết sẹo dữ tợn to bằng cái chén.
Ngoài ra trên thân thể non nớt giăng đầy các kiểu vết thương, có chỗ còn chảy mủ.
Thân thể kích thích thị giác như vậy đập vào mắt Lý Hỏa Vượng, khiến cậu rung động mạnh.
“Những cái này ... đều là bọn họ làm với nàng?”
Giọng Lý Hỏa Vượng run run, trong lòng càng chán ghét Áo Cảnh Giáo hơn.
“Mới đầu thì đúng, về sau có một số là tự ta làm, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể dung hợp vào giáo, trở thành một thành viên trong số họ.” Anh Tử bình tĩnh mặc lại áo khoác.
Ngay sau đó, trên mặt của nàng lộ ra một chút châm chọc: "Ta luôn cho rằng đã hy sinh nhiều như vậy, ta đã hoàn toàn dung hợp vào rồi, không ngờ chuyện không phải như thế, ở trong mắt họ thì ta không phải người một nhà, chỉ là một thứ đồ vật tùy thời có thể vứt bỏ.”
Lý Hỏa Vượng muốn nói vài điều, nhưng cuối cùng không nói gì cả, lại nằm xuống.
"Yên tâm, ta sẽ mang theo nàng rời đi chỗ quỷ quái này, nàng có thể bắt đầu lại.”
Lần này Anh Tử không đáp lại cái gì.
Lý Hỏa Vượng hiểu rằng nói một câu nhẹ hẫng không giải quyết được gì cả, Anh Tử không bắt đầu lại được, cuộc đời của nàng đã bị hủy hoàn toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận