Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1391: Sinh trưởng (1)

Nói xong, hắn rút Tích Cốt Kiếm ra, nhanh chóng chém ra một vết nứt, chuẩn bị quay trở về Đại Lương.
Tuy nhiên, khi hắn đến trước vết nứt và chuẩn bị chui vào, giây tiếp theo, cùng với việc mí mắt trái của người đàn ông mặt cáo bên cạnh giật giật, một cái lỗ ngay lập tức thay thế vết nứt dẫn tới Đại Lương kia.
Đợi đến khi Lý Hỏa Vượng bước ra khỏi cái lỗ đó, hắn liền phát hiện ra rằng mình bây giờ chỉ cách Tả Khâu Vịnh trong gang tấc.
"Đáng ghét ! Nói đi, có phải ngươi trở về rồi sẽ không có ý định quay lại không?" Tả Khâu Vịnh giơ chiếc khăn trên tay lên và khẽ đấm vào ngực Lý Hỏa Vượng: "Như vậy không được đâu ! Nếu ngươi quay về rồi, chỉ sợ Vô Sinh Lão Mẫu sẽ không tới."
Lần này Lý Hỏa Vượng vô cùng nghiêm túc nhìn kẻ lưỡng tính trước mặt này: "Ngươi có biết Bạch Liên Thánh Nữ mà các ngươi muốn giết là như thế nào với ta không?"
"Thực sự không biết. Sao vậy? Ngươi và cô ta có quan hệ rất sâu sắc à?"
"Ừ, rất sâu sắc, cô ấy là vợ ta, vì vậy nếu ngươi muốn đối phó với cô ấy tức là đang đối phó với ta. Chuyện này không thể thương lượng được. Ngoài ra..."
Lý Hỏa Vượng vừa nói đến đây liền dừng lại một chút, nhìn Tả Khâu Vịnh trước mặt rồi lại nói: "Ngoài ra, ta thực sự muốn biết rốt cuộc một cung phụng Thiên Trần Quốc như ngươi đây có lợi hại như trong truyền thuyết hay không!"
Vừa dứt lời, Tích Cốt Kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng đã đâm vào ngực đối phương.
Dưới ánh nhìn của Tả Khâu Vịnh, Lý Hỏa Vượng một chân đá vào thắt lưng hắn ta, sau đó mượn lực phản xung rút kiếm ra.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng lùi lại mấy bước rồi đứng vững, khi hắn ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, hắn kinh ngạc phát hiện chỗ đối phương vừa bị mình tấn công không có lấy chút vết thương nào cả, thậm chí ngay cả y phục trên người hắn ta cũng không bị rách.
"Haha ! Chuyện này thực sự thú vị." Tả Khâu Vịnh giơ ngón tay phủi phủi bụi trên người, nụ cười thân thiện trên khuôn mặt kia dần dần biến mất.
"Lý Hỏa Vượng ơi, đừng không biết điều như vậy, nếu ngươi đã dám tới Thiên Trần Quốc, vậy thì hôm nay cả ngươi và kiếm đều ở lại đây đi."
Lý Hỏa Vượng nhìn kẻ địch xung quanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đến đi! Thử xem xem!" Lúc này trong đầu hắn đang nhanh chóng suy nghĩ xem hôm nay mình làm thế nào mới có thể phá vỡ cục diện.
"Lý Hỏa Vượng, khẩu khí không nhỏ nhỉ. Ngươi có biết Vô Sinh Lão Mẫu kia năm đó bị cướp mất thiên đạo gì không?" Nói xong, Tả Khâu Vịnh khẽ giơ tay ra và gõ nhẹ về phía đầu Lý Hỏa Vượng.
Có điều động tác vừa mới làm được nửa chừng, hắn ta hơi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ở bên trái cách đó không xa, một cái lỗ méo mó xuất hiện trong không trung, một thiếu nữ thanh tú có vẽ bông hoa sen trắng giữa lông mày từ trong đó giáng xuống: "Lý sư huynh, bọn ta tới cứu huynh!"
Lý Hỏa Vượng nhìn thiếu nữ này, đồng tử co rút: "Tên Xúc Xắc này rốt cuộc muốn làm trò gì vậy?"
"Lý sư huynh, huynh sao rồi? Huynh không bị thương chứ?" Bạch Linh Miểu với đôi mắt được che bằng lụa trắng đi tới bên cạnh Lý Hỏa Vượng, đưa tay kéo lấy ống tay áo hắn, vẻ mặt đầy lo lắng mà hỏi.
Lý Hỏa Vượng nhìn Bạch Linh Miểu trước mặt, há há miệng, nhất thời không biết nên nói cái gì. Hắn đương nhiên nhận ra Bạch Linh Miểu trước mắt này căn bản không phải là cô, cô là Xúc Xắc giả dạng thành.
Tài cải trang của Xúc Xắc không chê vào đâu được, những thứ khác thì đều có thể nhưng thứ duy nhất mà ông ta không thể cải trang nổi chính là sự khúc mắc chôn vùi trong lòng Bạch Linh Miêu vì cả gia đình đã bị giết.
Có lẽ những người khác sẽ bị kỹ năng diễn xuất của Xúc Xắc đánh lừa, nhưng tiếp xúc nhiều với Toạ Vong Đạo rồi, Lý Hỏa Vượng sớm đã nhìn thấu chiêu trò của đối phương.
Xúc Xắc rõ ràng biết được Lý Hỏa Vượng đã nhìn thấu chuyện này, nhưng dù Lý Hỏa Vượng có nghĩ thế nào thì vở kịch của ông ta vẫn còn đang được diễn. Bạch Linh Miểu tiến lên một bước và đứng giữa Lý Hỏa Vượng và Tả Khâu Vịnh.
Cùng với việc hàng lông mày xinh đẹp của cô nhíu lại, cô tức giận hét vào mặt Tả Khâu Vịnh: "Nếu ngươi muốn động vào Lý sư huynh thì bước qua xác của ta trước đã!"
Tả Khâu Vịnh có chút thất thần nhìn Bạch Linh Miểu, rất nhanh khóe miệng hắn ta hơi nhếch lên, ban đầu chỉ là cười nhạt, nhưng dần dần nụ cười biến thành cười lớn.
Hắn ta vỗ đùi, chỉ vào Bạch Linh Miểu và cười nói: "Ha ha ha ha! Song hỉ lâm môn! Đây không phải là vừa khéo rồi sao? Vốn đang còn sợ rằng ngươi sẽ trốn ở nơi nào đó khó tìm, không ngờ ngươi lại tự mình đến cửa!"
Tả Khâu Vịnh vừa nói xong lời này, đại quân Thuyết Bất Đắc xung quanh và một số thổ phỉ nhao nhao bao vây về phía Lý Hỏa Vượng và Bạch Linh Miểu.
Lý Hỏa Vượng nắm chặt chuôi Tích Cốt Kiếm, liếc nhìn mái tóc bạc của Bạch Linh Miểu trước mặt, hắn không đoán ra được rốt cuộc Xúc Xắc có ý đồ gì, nhưng nếu ông ta đã tới đây rồi, vậy thì tám phần là tới giúp đỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận