Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 106: Ta cho ngươi gõ (2)

“Hỏa Vượng, sao thế?”
Lý Hỏa Vượng đột nhiên biểu cảm hung tợn cười lạnh một tiếng, tên này còn muốn ảo giác mê hoặc mình, vậy thì xem như hắn tính sai rồi, cái khác thì không được, nhưng mà ảo giác căn bản không có dụng đối với cậu.
Một phát hất văng cánh tay đang đỡ mình, chân phải đạp lên cầu thang trong vườn hoa, xông về phía của lão Lưu ở phía xa.
Tiếng nói chuyện từ phía xa dần dần truyền vào tai của Lý Hỏa Vượng. “Bác sĩ, cảm ơn ngài, nếu không phải là ngài, cha của tôi sẽ không khỏe nhanh như vậy.”
“Ha ha, đâu có đâu có, đây là chuyện trong bổn phận của bác sĩ chúng tôi, Lưu sư phụ, nhớ kỹ, về nhà nhớ uống thuốc đúng giờ nha.”
“Được được.”
“Lý Chí!” Tiếng hét của Lý Hỏa Vượng khiến cho tất cả mọi người vô thức quay đầu lại, kể cả lão Lưu đặc biệt vì xuất viện mà thay một bộ đồ khác.
“Bùm!” Lý Hỏa Vượng một đấm đập mạnh vào má lão Lưu, một bộ răng giả lẫn với máu lăn lộn trong không trung.
Một giây sau, ảo giác nhanh chóng mất đi, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Lý Chí trước mặt bị mình đánh đến mức đầu ngẩng lên, máu mũi chảy ròng ròng.
Tiên gia ở tứ phía vẫn có ý đồ muốn cứu viện, nhưng đều bị sáu vị Du lão gia chặn lại.
“Ta cho ngươi gõ!”
“Cạch” một tiếng, trường kiếm rút ra, đâm mạnh một nhát.
Mũi kiếm cực kỳ sắc bén đã chặt đứt ngón tay của Lý Chí, đâm xuyên qua da thịt bị lật lên của Lý Chí, đâm sâu thẳng từ giữa bụng của hắn.
Nhát kiếm này khiến cho tiếng trống, tiếng chuông đều ngừng lại, Tiên gia, Du lão gia dần dần tan biến, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên yên tĩnh trở lại.
Lý Chí kinh ngạc nhìn cái bụng không ngừng chảy máu của mình, sau khi chầm chậm lùi hai bước, ngã gục xuống đất.
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển nhìn vài cái Lý Chí đang hấp hối, quay đầu nhìn về phía sau, phát hiện Nhị thần đang dây dưa với những người khác, lúc này cũng đã tan rã.
“Ha ha, Lý chân nhân, có lỗi rồi…”
Nghe thấy phía sau lưng có động tĩnh, Lý Hỏa Vượng dùng tay ôm bả vai đau nóng rát của mình, lần nữa nhìn về phía Lý Chí nằm dưới đất. Hắn đây là … đang xin lỗi tôi?
“Đều sắp chết rồi, ngươi còn giả vờ với ta, lúc này bày mặt tốt ra, vừa rồi người muốn giết ta là người khác không bằng?”
Lý Chí sắc mặt dần dần tái nhợt lộ ra một nụ cười khổ.
“Ta không còn cách nào, ta thật sự không còn cách nào, bọn họ ép ta, ngươi có thể chạy, ta thật sự là không thoát được, bắt đầu từ ngày xuất mã đó, ta chính là không thể chạy thoát được nữa.”
Máu tươi màu đỏ bầm dần chảy ra từ cơ thể của Lý Chí, nhuộm đỏ đất trên nền, thời gian còn lại của hắn không còn nhiều nữa.
Lý Hỏa Vượng biểu cảm phức tạp đứng ở đó, nhìn Lý Chí trước mặt miệng nói lời không biết thật giả.
“Thật ra … cái này cũng không tệ, cuối cùng trong đầu không có động tĩnh khác nữa rồi.” Lý Chí cảm khái nói.
“Tất cả những thứ trước đây đều là Tiên gia ép ngươi làm như vậy? Lý Hỏa Vượng lại lần nữa mở miệng hỏi.
“Ha ha… Nếu mà ngươi không tin thì cũng chịu, bắt đầu từ ngày xuất mã đó, ta liền trở thành con rối ở trong tay bọn họ. Ta từng phản kháng, nhưng mà thật sự không có tác dụng, con người không đấu lại được Tiên gia.”
Lý Hỏa Vượng lười phân biệt những lời từ miệng của người này là thật hay giả, đi thẳng đến cầm lấy đuôi kiếm liền muốn rút ra.
Cùng với dùng sức rút mạnh nhưng không rút được, cậu phát hiện không ngờ Lý Chí dùng bàn tay bị chặt đứt ngón kia, nắm chặt lấy lưỡi kiếm.
Lý Chí khóe miệng chảy máu bật cười ha ha. “Lý chân nhân, cái đó, lần sau gặp phải người như ta, nhớ phải cẩn thận hơn một chút, tâm tố như ngươi đây, chính là mồi ngon trong mắt người khác. Rất khó đảm bảo người khác không có ý đồ gì xấu.”
Nghe thấy những lời này, lòng Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên co lại, vốn dĩ cậu không còn hy vọng lấy được tin tức gì từ miệng của Lý Chí nữa, không ngờ hắn lại tự mình nói ra.
Nhìn người sắp chết trước mặt, giọng điệu của Lý Hỏa Vượng cố ý chậm lại. “Tâm tố rốt cuộc là cái gì?”
“Tâm tố giả, thái sử biện nhi thành hình, hình nhi hữu chí, nhi vị thành thểm thị viết tâm tố. Tâm tố, chí chi thủy nhi vị thành thể giả dã.”
Nghĩa là Tâm tố được hình thành từ lúc bắt đầu biến đổi, hình có chất lượng, nhưng chưa hình thành hình thể, đó gọi là viết tố tâm. Tâm tố, sự khởi đầu của chất nhưng chưa thành hình thể.
“Cái gì?” Hiển nhiên Lý Hỏa Vượng không hiểu đối phương đang nói gì.
“Cái này là Tiên gia từng nói với ta, ta là một người tầm thường, rèn sách không được mấy năm, nghe không hiểu lắm, nhưng ta lần đầu tiên thấy bọn họ vui đến mức như vậy, vì thế ta mày mò, … hẳn là thứ tốt.”
Lý Hỏa Vượng nhấc tay của mình lên, nhìn với vẻ mặt kinh hoàng.
Liên tưởng đến những tên hòa thượng mưu đồ bất chính ở Chính Đức Tự trước đây, điều này đã đủ chứng minh Lý Chí không có lừa mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận