Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 172: Thương (1)

Nghe được chân tướng, Đan Dương Tử chẳng những không có lộ ra vẻ tức giận, ngược lại sáu con mắt ánh lên tia khát khao mãnh liệt.
"Không, ta hiện tại thật sự thành Tiên, tuy chỉ là Bán Tiên nhưng ta xác thực nhìn thấy Nam Thiên Môn, ta còn thấy Thần Tiên giống như ta ở bên trong cánh cửa, nhìn thấy các Tiên Nữ!”
Lý Hỏa Vượng cười nhạt: “Ha ha, Tiên giới? Nói chuyện với ta cả buổi, sao ngươi không nhìn xem sau lưng mình là cái gì?"
Ba cái đầu cùng quay lại, bọn họ liền trông thấy một tượng Quan Âm ba đầu sáu tay to lớn hình thành từ thịt mỡ đứng ở trước mặt mình.
Bùm!
Thịt mỡ đầy nọng thối rữa đè xuống, nhốt Đan Dương Tử tại chỗ.
Đan Dương Tử nửa người bị chôn trong thịt mỡ quay đầu, dùng ánh mắt cực kỳ khủng bố nhìn về hướng Lý Hỏa Vượng.
"Yên tâm, chỉ là vấn đề nhỏ, chỉ cần không cho những ni cô này liên kết tâm với ngươi thì bọn họ sẽ không thấy được ta, là một đám người mù. Có lợi hại đến mấy thì được ích gì?”
“Còn ngươi, đừng trách vi sư nói chuyện khó nghe, nếu ngươi nghe lời thì vẫn là đồ đệ của ta, còn không ngoan thì ngươi là chó hoang ven đường, ta tùy thời có thể một cước đạp chết! Ngươi bất lực không làm được gì đâu.”
Nghe lời này, máu nóng dồn lên não cậu.
Lý Hỏa Vượng nắm lấy chuôi đao nháy mắt nâng lên cắm phập vào bụng mình, run rẩy vạch sang trái, cậu lại nâng cánh tay phải thiếu ba móng thọc vào bụng lục tìm.
Biểu cảm của Đan Dương Tử trở nên cực kỳ khủng bố:
"Ngươi đang làm gì? Dừng lại!"
Đan Dương Tử muốn ra tay ngăn cản, lại phát hiện chính mình bị đám ni cô giam cầm.
Lý Hỏa Vượng với đôi mắt đỏ ngầu hét hướng Đan Dương Tử:
“Ngươi nói ta không thể làm được gì mà?”
Khi cậu mò được một thứ không ngừng mấp máy, dường như là túi nước ấm thì xé đứt tổ chức dính liền với nó, run rẩy moi ra khỏi miệng vết thương.
“Nếu như vậy thì sao?”
Lý Hỏa Vượng cố chịu đựng bởi vì đau nhức mà sản sinh run rẩy, nâng đao lên lại đâm mạnh vào bao tử đang cầm, một đống nước đen như mực bắn tung tóe ra từ miệng vết thương.
Trông thấy cảnh này, sắc mặt của Đan Dương Tử cực kỳ khó xem.
“Nghiệt đồ, ngươi căn bản không biết ngươi đang làm cái gì! Ngươi cho rằng có thể đánh lại ta được sao? Đừng nằm mơ! Kết cục của ngươi sớm đã định sẵn!"
Lý Hỏa Vượng cắn răng, lại đâm mạnh vào, lần này đâm thủng qua dạ dày.
"Định sẵn? Ta không tin điều đó! Lại Tử Đầu! không chơi nữa!”
Tiếng xèo xèo không ngừng vang lên, chất lỏng màu đen liên tục phun ra từ lỗ hổng bao tử của Lý Hỏa Vượng.
Dù sao đây là bao tử của mình, biểu cảm của Lý Hỏa Vượng cực kỳ thống khổ lảo đảo ngã xuống đất.
Nhưng nhìn thân thể tà dị của Đan Dương Tử dần trở nên không ổn định ở trước mắt mình thì trên mặt cậu lộ ra một chút sung sướng.
Chỉ cần có thể làm chết Đan Dương Tử thì cậu cam nguyện chịu đựng bao nhiêu đau khổ đều được!
“Đồ vô ơn! Nếu không có đạo gia ra tay thì ngươi còn bị lạc trong ý tưởng!”
Lý Hỏa Vượng cắn răng, lưỡi dao run run nhấn mạnh xuống, xẻ đôi bao tử, lộ ra Hắc Thái Tuế bị chém làm hai ở bên trong.
“Ta có xin ngươi ra tay không? Lỗi tại ngươi mà ta mới sống thống khổ như vậy!”
“Được, được lắm!” Ba đôi mắt của Đan Dương Tử lộ ra sát ý tột độ, sát ý này cũng cảm nhiễm Lý Hỏa Vượng.
Vào giây phút này, trong lòng Lý Hỏa Vượng không có tình cảm nào khác, điều duy nhất cậu muốn làm là giết Đan Dương Tử!
Khi bầu không khí đè nặng đến đỉnh điểm, cả đàn ruồi rậm rạp từ trên trời giáng xuống, mang theo thối rữa và dơ bẩn hoàn toàn bao bọc hai người.
Sáu vị sư thái Tĩnh Tâm ở phương xa đập mạnh hai tay quấn xâu chuỗi Phật vào nhau, cùng tượng Phật to lớn lại bắt đầu niệm kinh.
“Vô khổ tập diệt đạo, vô trí diệc vô đắc, dĩ vô sở đắc cố. Bồ đề tát đỏa y Bát nhã Ba la mật đa cố, tâm vô quái ngại, vô quái ngại cố, vô hữu khủng bố viễn ly điên đảo mộng tưởng cứu cánh Niết bàn. Tam thế chư Phật, y Bát nhã Ba la mật đa cố!”
Tùy theo tiếng tụng kinh cất lên, già cả, dơ dáy, mập mạp trên người các ni cô đều nhanh chóng giảm bớt.
Song song đó, trên bầu trời bắt đầu xuất hiện dị biến, chỗ bầu trời nứt ra xuất hiện một con mắt to che kín trời, một con mắt đến từ vị Nộ Mục La Hán vô cấu vô tình.
“A!”
Một tiếng gầm vang xa mấy chục dặm, cả không gian rung nhẹ, toàn bộ điều bất thường trong An Từ Am đều tan biến, bao gồm Đan Dương Tử.
Bạch Linh Miểu tỉnh lại trong mơ màng, khi hoàn toàn tỉnh táo lại thì cô ấy phát hiện chính mình đang nằm sấp trên một đống món xào ngấy mỡ, hai tay quơ quào cố nhét thức ăn vào miệng.
“Ọe!”
Bạch Linh Miểu phun ra đồ xào ngấy mỡ trong miệng, hoảng loạn nhìn bốn phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận