Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1266: Nhân lực

“Chỉ cần có long mạch, thiên địa luân hồi sẽ một lần nữa chuyển động, những hoa điểu trùng thú đó cũng sẽ dần dần trở về.”
Thiền Độ một bên chậm rãi nói một bên dùng tay nhẹ nhàng vỗ về đầu của Quế Hoa.
Nghe phương trượng của Chính Đức Tự nói, Lý Hỏa Vượng nhìn trời cao vĩnh viễn sẽ không tối kia: “Nếu vẫn luôn không có thời gian thì sao? Bao lâu sau sẽ sinh ra ảnh hưởng?”
“A di đà phật, bần tăng không biết.” Thiền Độ nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu: “Bói toán đoán mệnh không phải sở trường của người xuất gia Chính Đức Tự ta.”
“Vậy Đại Tề có người am hiểu sao?”
“Có, chỉ mong Càn gia không chết hết, đoán thiên tính địa, bọn họ am hiểu nhất.”
Lý Hỏa Vượng nhìn không trung, nhíu chặt mày lại: “Vậy nghĩ cách đi tìm! Phải tìm được bọn họ!”
“Lý tiên nhân, mạt tướng đã phái người đi tìm.” Một giọng nói to lớn vang dội đường đột vang lên.
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy một vị thân râu quai nón cao tám thước thể trạng cường tráng từ cửa lớn Chính Đức Tự đi ra.
Tuy rằng trên người hắn không có bất kỳ binh khí gì, ăn mặc thoạt nhìn cũng giống như bá tánh tầm thường, nhưng mà trên người hắn ẩn giấu sát khí, chứng minh thân phận người này, Binh Gia.
Hơn nữa tinh thần diện mạo của hắn rõ ràng cùng mặt bá tánh khác, trên mặt không bởi vì đói khát mà trở nên uể oải một chút nào.
Người này đi đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, đôi tay mạnh mẽ mà ôm quyền, “Mạt tướng Trần Dư Nhung gặp qua Lý tiên nhân!”
“Binh Gia của Đại Tề? Các ngươi bây giờ còn bao nhiêu người?”
“Xông vào trận địa 36, bối ngôi 24, qua binh 171, bộ binh 398, xe binh 75, duệ sĩ bốn người, toàn bộ để cho Lý tiên nhân sai phái!”
Lý Hỏa Vượng nhíu mày mà nhìn người trước mắt này: “Không còn ai nữa sao? Làm quan trong triều đình Đại Tề không còn một quan viên nào sao?”
"Có, nhưng mà bây giờ, dù có bao nhiêu người bọn họ xếp lại cũng không bằng nửa ngón tay của Lý Tiên Nhân, ai có thể cứu được Đại Tề sẽ là người nhận được sự trung thành của các Binh Gia Đại Tề!"
Nghe xong lời này, Lý Hỏa Vượng lúc này mới nhận ra những binh sĩ này còn linh hoạt hơn hắn tưởng.
Mặc kệ bọn họ là vì lương thực trong tay của mình hay gì, ít nhất hiện trong loại tình huống này, chính mình xác thật cần nhân lực.
“Quân lệnh đúng không? Được rồi, bảo người của ngươi tìm khăn xếp cho ta, nói với bọn họ rằng chỉ cần làm việc cho ta, bọn họ sẽ không bị đói.”
“Còn có Càn gia như ngươi nói, đừng dừng lại, mau chóng tìm ra tất cả bọn họ!”
“Mạt tướng lĩnh mệnh!” Trần Dư Nhung xoay người, nhanh chóng rời khỏi Chính Đức Tự.
Sau khi Lý Hỏa Vượng đứng ở tại chỗ suy nghĩ một lúc, nhìn về phía Thiền Độ nói: “Chờ bọn họ tới, chờ tất cả bọn họ tới rồi lại nói, trước mặt vẫn là lấy việc cứu nạn đói là chính, đừng để Đại Tề chưa diệt vong mà những người Đại Tề còn lại đã chết đói.”
“Hơn nữa Đại Tề vẫn phải dựa vào chính Đại Tề để cứu người, không thể chỉ dựa vào một ngoại nhân như ta.”
Thiền Độ xướng một tiếng a di đà phật, ngay sau đó nhìn về phía Lý Hỏa Vượng lại nói: “Bần tăng có một câu không thể không nói, liệu Đại Tề này sau này có phải là Đại Tề của Hoàng đế Đại Tề hay không, hay là… Đại Tề của Lý thí chủ, điều này phải xem sau này Lý thí chủ nghĩ gì làm gì.”
Lý Hỏa Vượng nghe được lời Thiền Độ nói có ẩn ý: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
“Không có ý gì.”
Đây là Thiền Độ đang sử dụng quyền lợi để hấp dẫn mình: “Ta là một đạo sĩ tu tiên không màng danh lợi, ta muốn Đại Tề để làm cái gì? Ngươi cảm thấy ta giúp các ngươi thì nhất định là đang mưu cầu cái gì sao?”
Đại Tề rất lớn cực kỳ lớn, lãnh thổ của Đại Lương, Thanh Khâu, Tứ Tề, Hậu Thục, Nam Bình tổng lại mới bằng Đại Tề.
Tuy rằng trước đó từng cùng Cao Chí Kiên nói chuyện, mình phải làm hoàng đế Đại Tề, nhưng mà đó cũng gần như chỉ là lời nói khi tức giận mà thôi. Hắn chỉ là không chịu nổi nhìn có nhiều người sống sờ sờ bị đói chết như vậy.
Huống chi mình lại không phải là người Đại Tề, nên sẽ luôn phải đi về, nếu mình thật sự muốn khống chế toàn bộ Đại Tề, vậy đấy ngược lại là gánh nặng.
Nhưng hiển nhiên Thiền Độ không nghĩ như vậy, vì có thể để Lý Hỏa Vượng tiếp tục giúp đỡ, ông ấy tính lộ ra nhiều điểm hữu dụng.
“Lý thí chủ, việc này muốn xem ngươi suy nghĩ thế nào, mặc dù nhân khẩu hiện giờ của Đại Tề thưa thớt, nhưng mà nếu có thời gian, nhất định có thể trở về phồn thịnh như lúc trước, điều này khá hơn nhiều so với cục diện quần hùng tranh lộc của Đại Lương.”
“Đến lúc đó, bá tánh của Đại Tề tin cái gì, tin thế nào, đều chỉ cần một câu của Lý thí chủ.” Nói xong Thiền Độ ngẩng đầu nhìn nhìn trời.
Lý Hỏa Vượng cũng nhìn trời giống Thiền Độ, trong đầu hắn từ từ hiện lên một câu hỏi: “Quý Tai cần người tin sao?”
Đối với tương lai của chính mình, Lý Hỏa Vượng có hơi nghi ngờ, dường như Tư Mệnh khác đều có bất đồng tín ngưỡng, nhưng mà chỉ mình Quý Tai không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận