Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1536: Chết

Thanh Khâu Khả Hãn còn muốn hỏi cái gì, nhưng bị Cao Trí Kiên ngăn cản:
“Đợt Pháp Giáo đó nếu không phải có Lý sư huynh ở thì chúng ta sớm xong rồi, hắn sẽ không có tư tâm."
Vang tiếng rồng ngâm, năm long mạch cuốn hai con rồng vàng bay lên trời, dẫn tới dân chúng Thượng Kinh Thành lục tục quỳ lạy.
Nghe thấy tiếng rồng gầm xa dần, Lý Hỏa Vượng vẻ mặt đau đớn lấy tay đập vào đầu: “Không sao, đừng gấp, nhất định phải có cách nào đó!"
Nhưng vừa nói lời này, Lý Hỏa Vượng phản chiếu trên cẩm thạch bị lau sáng bóng mở miệng nói:
"Bên này cần giúp đỡ, Bạch Ngọc Kinh cần giúp đỡ! Hãy gọi hết những người có thể kêu được tới đây!”
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, giây lát sau, một bàn tay mềm mại thuôn dài vỗ nhẹ lên vai Lý Hỏa Vượng:
“Lý sư huynh, có phải là đến ta?"
Lý Hỏa Vượng thân thể run lên khi nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Bạch Linh Miểu đeo khăn bịt mắt.
Lý Hỏa Vượng nhìn cô, nhớ đến món bánh bao cô mang đến cho hắn ở Thanh Phong Quan, nhớ lại mọi chuyện trên đường đi, càng nhớ lại vẻ mặt của hắn càng trở nên thống khổ.
"Tại sao ... Tại sao! Tại sao chuyện này lại xảy ra!"
Lúc này, Bạch Linh Miểu đưa tay nhẹ nhàng gỡ ra bàn tay đang ôm chặt đầu của Lý Hỏa Vượng: “Lý sư huynh, đến lượt ta phải không?”
"Không! Chưa đến lượt muội! Chưa đến! Chúng ta đi! Chúng ta rời khỏi nơi này!" Hắn cũng không biết nên trốn đi đâu, nhưng bản năng sai khiến hắn rời khỏi hoàn cảnh khiến người nghẹt thở này.
Lý Hỏa Vượng kéo Bạch Linh Miểu không ngừng dùng năng lực tu chân chạy đi, hoàn cảnh xung quanh không ngừng thay đổi, một khắc hắn tới Đại Tề, một khắc khác tới Thiên Trần, sau đó trong nháy mắt liền đến Hậu Thục.
Nhưng dù hắn có chạy đi đâu, thứ mà hắn luôn trốn tránh vẫn luôn theo sau.
Lý Hỏa Vượng không ngừng chạy, đi qua tất cả những nơi hắn từng đi qua, nhưng càng chạy, tốc độ càng ngày càng chậm.
Cuối cùng, khi quay trở lại Thanh Phong Quan đã bị lửa thiêu rụi thì hắn không còn đường trốn.
Nhìn ba pho tượng ở sau bàn thờ bị hun đen thui, Lý Hỏa Vượng ôm đầu điên cuồng hét lên.
Hắn biết dù có đi đâu cũng không thể trốn thoát, nếu không để Bạch Linh Miểu mang hai vị Tương Tương Thủ đi lên thì lịch sử sẽ thay đổi.
Nếu lịch sử quá khứ thay đổi thì mọi chuyện sẽ tiêu đời.
Một mặt là toàn bộ thế giới, mặt khác là phải tự tay đưa Bạch Linh Miểu đi chết, hắn chỉ có thể chọn một.
Đau đớn trong lòng Lý Hỏa Vượng nhiều đến mức có thể làm Thương Khương Đăng Giai, hắn sống không bằng chết, nỗi đau này buộc hắn bản năng muốn làm chút gì đó để vơi bớt nỗi đau.
Mũi nhọn móc ngược đâm vào lòng bàn tay Lý Hỏa Vượng rồi rút ra, nhưng đau đớn kịch liệt lại không khiến trong lòng Lý Hỏa Vượng dễ chịu một ly, nước mắt đi theo máu loãng rơi xuống.
Khi Lý Hỏa Vượng lại lần nữa cầm lấy dụng cụ tra tấn thì Bạch Linh Miểu vươn tay ngăn cản hành động tự hại mình đó:
"Lý sư huynh, có chuyện gì huynh hãy trực tiếp nói ra, đừng luôn nghẹn trong lòng."
"Ta ... ta không thể." Đối diện Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng với biểu cảm đau đớn vặn vẹo không thể nói thành lời.
Hắn muốn làm gì đó để thay đổi mọi thứ, nhưng hiện tại không thể làm gì được, tất cả những điều này trước đây đều là do hắn tự mình gánh chịu, hắn chỉ có thể làm theo quy trình trước đó.
Bạch Linh Miểu tựa hồ biết cô đang đối mặt cái gì, nhưng cô lại có vẻ rất bình tĩnh, ngón tay thon dài trắng nõn đặt nhẹ lên môi Lý Hỏa Vượng:
"Lý sư huynh, không cần băn khoăn, Vô Sinh Lão Mẫu đã thông báo cho ta."
Lý Hỏa Vượng nhào qua, gắt gao ôm lấy Bạch Linh Miểu, trong lòng cực kỳ không nỡ buông tay gần như buộc hắn nổi điên.
Bạch Linh Miểu tựa vào đầu Lý Hỏa Vượng, nhẹ giọng hỏi: "Lý sư huynh, sau khi ta đi lên sẽ chết à?”
Lý Hỏa Vượng lắc đầu, thống khổ nói: "Ta không biết, ta thật sự không biết!"
Nghe lời này, Bạch Linh Miểu vuốt nhẹ lưng của Lý Hỏa Vượng, dịu dàng nói:
“Không sao, Lý sư huynh, Vô Sinh Lão Mẫu nói ta chỉ đi một thời gian, chờ qua đợt này sẽ đưa ta xuống.”
Lý Hỏa Vượng muốn tin lời đối phương nói, nhưng hắn biết điều đó là không thể, Bạch Linh Miểu làm như vậy chỉ là nói dối để hắn không lo lắng.
Bạch Linh Miểu là Bạch Liên Thánh Nữ, từ tranh trên tường phòng tối Ngưu Tâm Thôn thì Vô Sinh Lão Mẫu muốn Bạch Linh Miểu đi lên để cô niết bàn, lại biến thành Vô Sinh Lão Mẫu lúc trước, là Vô Sinh Lão Mẫu đã chưởng quản toàn bộ Thiên Trần.
Giữa Tư Mệnh và phàm nhân, trừ Tư Mệnh chưởng quản Thiên Đạo Mê Võng, còn lại đều là vực sâu không thấy cuối.
Lý Hỏa Vượng không biết sau khi Bạch Linh Miểu đi lên sẽ có số phận như thế nào, liệu hắn có còn gặp được cô hay không.
"Không! Ta không chấp nhận kết quả này!" Lý Hỏa Vượng cắn răng, nghiêm túc nhìn Bạch Linh Miểu trước mặt.
"Miểu Miểu, đừng lo lắng, ta sẽ cứu muội về, ta sẽ làm được!”
“Ta sẽ không bị đau khổ này đánh ngã! Ta tuyệt đối sẽ không! Chúng ta đã hứa rồi, phải cùng nhau quay về Ngưu Tâm Thôn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận