Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 253: Trí Nhuận Ngũ Hành

Thấy Lý Hỏa Vượng quay về, đám giáo chúng của Áo Cảnh Giáo mặc áo rộng lập tức ăn ý chặn cửa hang:
“Thủ Tam có lệnh, ngươi ...”
Chưa đợi bọn họ nói xong, tia sáng lạnh chợt lóe, hai người rơi đầu xuống đất, trong mắt tràn ngập khó tin, bọn họ chưa bao giờ ngờ rằng đối phương sẽ trực tiếp ra tay.
Lý Hỏa Vượng đầy mình máu me xông vào hang:
“Tọa Vong Đạo! Các ngươi đi ra cho ta!"
Giọng nói của Lý Hỏa Vượng không ngừng quanh quẩn trong hang, hấp dẫn mọi người.
Rất nhanh trong một động đá vôi trống trải, Lý Hỏa Vượng bị hoàn toàn bao vây.
Nhưng cậu dửng dưng, vốn không định sống ra ngoài.
Toàn thân Thủ Tam bị lửa bao bọc bước ra khỏi đám đông:
“Ngươi bốc đồng như thế, là vì thật sự cảm thấy chúng ta sẽ không ra tay sao?"
Vừa dứt lời, Lý Hỏa Vượng liền trông thấy năm vị trưởng lão đi ra đoàn người.
Nhìn năm người Tọa Vong Đạo ngụy trang, Lý Hỏa Vượng cười nói:
“Tới đi, cho ta nhìn xem thực lực của Tọa Vong Đạo các ngươi!”
Lý Hỏa Vượng nói xong, nâng lên trường kiếm dứt khoát cắt cổ.
Đan Dương Tử nhất thời nổi lên tức giận, thân thể khủng bố bị mây đen bao phủ trùm lên Lý Hỏa Vượng.
Cảm giác máu chảy ra không ngừng mang đi sự sống của mình, Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không để ý.
Rào rào!
Đại Thiên Lục trải dưới đất, Lý Hỏa Vượng đạp lên nó.
Máu từ cổ chảy dọc theo quần áo nhuộm ướt nguyên quyển Đại Thiên Lục.
“Nhóc con, ngươi hơi có chút được một tấc lại muốn tiến một thước rồi đấy, ngươi thật sự cảm thấy chính mình có thể đồ sạch một trấn liền có thể trong mắt không người?"
Trưởng lão ‘Thân Bản Ưu’ nhìn Lý Hỏa Vượng trước mắt mình, trên mặt rõ ràng lộ ra một chút không vui.
Thân thể của Thân Bản Ưu run nhẹ, những cây đinh dài gỉ sét chui vào người hắn nhanh chóng bắn ra, bay về phía Lý Hỏa Vượng.
Nhưng nào ngờ đinh dài mới bay tới một nửa thì Lý Hỏa Vượng đang cắt cổ cực kỳ nhanh nhẹn né qua.
Trên khuôn mặt hốc hác của Lý Hỏa Vượng lộ ra nụ cười quái dị, hai chân đạp Đại Thiên Lục, mang theo gió rít lao về phía năm vị trưởng lão.
"Bảo hộ trưởng lão!"
Lửa nhanh chóng đốt cháy thân thể của đám tín đồ Áo Cảnh Giáo như Thủ Tam, Đầu Thất.
Tùy theo bọn họ đồng thời nâng tay, lửa trên người họ như lây lan cũng rơi xuống người Lý Hỏa Vượng, đốt cháy đạo bào màu đỏ của cậu.
Thoạt nhìn tình huống của ‘Lý Hỏa Vượng’ không ổn, nhưng mà giây sau, ‘Lý Hỏa Vượng’ hơi nghiêng đầu, thế cục bỗng thay đổi.
Lửa trên người ‘Lý Hỏa Vượng’ dập tắt, thân thể khét đen trong lửa của bọn họ bỗng dưng sáng lên.
Da thịt cháy đen rạn nứt như miếng cháy, thịt dị dạng tươi mới, máu tuôn ra từ lỗ hổng nhanh chóng dập tắt một nửa lửa trên người họ.
‘Lý Hỏa Vượng’ một tay cầm kiếm, rút kiếm chém hai quái vật thịt dần dị dạng đứt thành hai khúc. Đám giáo chúng Áo Cảnh Giáo căn bản không đánh lại, ‘Lý Hỏa Vượng’ tiêu diệt bọn họ dễ dàng như xắt rau.
"Không đúng! Đây không phải thằng nhóc kia, hắn bị nhập tà, hiện tại hắn là sư phụ Bán Tiên Đan Dương Tử của hắn!”
Năm vị trưởng lão Tọa Vong Đạo sau khi hiểu ra liền nhanh chóng hai chân ngồi xếp bằng, bắt đầu tụng niệm:
"Phu nhạc giả, tẫn nhã chi cực, trí đạo chi sơ, tập duyệt chi thành, trì nháo chi sự, hoan hỉ chi chí. Vô tâm vu nhạc nhi vô sở bất nhạc ...”
Tùy theo âm thanh này vang lên, Lý Hỏa Vượng cười, không chỉ miệng cười, mắt cũng cười, đầu ngón tay cười, tất cả khí quan trên người đều cười.
Tùy theo tiếng cười, ngũ quan của Lý Hỏa Vượng dần lỏng ra.
Giây sau, Đan Dương Tử lập tức chế ngự ngược lại.
Một ít mây đen hư vô xa xăm trống rỗng xuất hiện bao phủ trên người Đan Dương Tử, dần che lấp tiếng cười phát ra từ thân thể.
Lý Hỏa Vượng nhìn phương xa, Đan Dương Tử đang đánh túi bụi với Tọa Vong Đạo.
Tuy cổ của cậu đau nhói, nhưng trên mặt cười rất vui.
Lý Hỏa Vượng muốn thông qua chính mình dẫn đến Đan Dương Tử và Tọa Vong Đạo tàn sát lẫn nhau, vô luận bên nào chết thì mục đích của cậu đều thành công.
"Không, như vậy còn chưa đủ, còn thiếu một chút!" Nói xong, Lý Hỏa Vượng nâng lên dao găm đâm vào ngực nửa tấc.
Lý Hỏa Vượng nắm chặt chuôi đao, cắn răng run run rạch xuống.
Thấy cảnh này, hòa thượng ảo giác luôn đi theo Lý Hỏa Vượng hút ngụm khí lạnh, đứng một bên chỉ trỏ:
"Đạo sĩ, ngươi đừng như vậy, chúng ta có thể từ từ nghĩ cách khác!”
Lý Hỏa Vượng không nghĩ vậy, cậu không muốn sau khi Đan Dương Tử chết còn có thể mượn dùng thân thể của mình làm xằng làm bậy.
Cùng với một tiếng gầm nhẹ, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên rạch mạnh xuống, máu đỏ thắm phun ra từ lồng ngực, khoang bụng, máu nhuộm Đại Thiên Lục ở dưới chân cậu, khiến màu của thẻ tre càng tươi thắm.
Cảm giác đau được cường hóa cộng thêm vết thương nặng gần như mổ bụng khiến Lý Hỏa Vượng đau suýt xỉu.
Nhưng Lý Hỏa Vượng không dám xỉu, bây giờ mà xỉu, lỡ khi tỉnh lại miệng vết thương khép, bị Đan Dương Tử đoạt xá, vậy những gì cậu làm đều sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận