Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 974: Bà lão (2)

“Ha ha ha… bé con, ngươi có tấm lòng nhân hậu, làm người tốt sẽ được đền đáp.” Bà lão đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Dương Tiểu Hài, mang theo ba con khỉ con liền chuẩn bị đi về phía trước.
Nhìn bóng lưng bốn người dần dần đi xa,, Dương Tiểu Hài suy nghĩ một chút, sau đó vội vàng đi hướng về xe ngựa của mình: “Đi thôi, xem ra bọn họ cùng đường với chúng ta, chúng ta vừa hay đưa bọn họ cùng đi.”
“Cái này… cái này không hay đâu, bà lão này nhìn rất kỳ quái.” Trên mặt Triệu Tú Mai lộ ra một chút do dự.
“Không sao đâu, có lẽ đầu óc bà ta có bệnh, nhưng đầu óc có bệnh chưa hẳn là người xấu, lại nói, đi theo một cao nhân như thế, trên đường đi cũng an toàn hơn.”
Hắn còn nhớ rõ lúc trước Lữ bầu gánh chính là có chủ ý này mới đi theo Lý sư huynh đến Đại Lương, hôm nay mình cũng coi là ứng dụng những gì đã học được.
Huống hồ đối phương đã có thể ra tay cứu giúp ba đứa trẻ người khỉ kia, hơn nữa còn nghĩ ra cách để bọn hắn khôi phục lại hình dạng, nhìn có vẻ chắc không phải là người xấu.
“Bà lão, ngồi xe ngựa đi, ngươi chống cái nạng này thực sự không dễ đi. Vừa hay hình như chúng ta cùng đường.”
Bà lão quần áo tả tơi lúc đầu không muốn ngồi xe ngựa, nhưng thực sự không cách nào có thể từ chối sự nhiệt tình của Dương Tiểu Hài, cuối cùng vẫn là ngồi lên xe.
Mặc dù trên xe có thêm bốn người, nhưng một bà lão nhẹ tênh, ba người còn lại là trẻ con, chỉ sợ bốn người cộng lại cũng không nặng bằng Cao Chí Kiên.
“Này, cậu bé, ngươi bao nhiêu tuổi?” Bà lão dựa vào mũ nồi trong xe ngựa, nhìn vào gáy Dương Tiểu Hài phía trước hỏi.
“Ta? Ta không biết, khi còn bé không ai nhớ cho ta, ta cũng không biết ta bao nhiêu tuổi, xem chừng ít nhất cũng mười ba mười bốn tuổi rồi.”
Nghe thấy những lời này, ánh mắt bà lão lộ ra một tia hồi ức: “Ai dà, nếu như hai đứa cháu của ta còn sống, hẳn cũng trạc tuổi ngươi.”
“Bà lão, cháu của bà bị làm sao vậy?” Dương Tiểu Hài dắt ngựa nghiêng người hỏi.
“Cháu gái bán đi rồi đổi hai cái bánh bao, cháu trai bị người ta cướp đi bỏ vào nồi nấu ăn rồi, ai dà, đứa nhỏ đáng thương của ta.” Bà lão nói đến đây, đột nhiên bắt đầu rơi nước mắt, bầu không khí bỗng dưng trở nên bi thương.
“Bà bà, bà bà?” Một đứa bé khỉ con ở bên cạnh giơ tay áo rộng lớn lên liền muốn lau cho bà, nhưng lại bị đối phương ôm vào trong lòng bật khóc lên.
“Ai, ông nhà, bà lão kia xem ra cũng là người mạng khổ.” Nhỏ giọng nói với Dương Tiểu Hài một câu, Triệu Tú Mai vội vàng lên xe nói về quá khứ bi thảm của mình để an ủi.
Dưới sự an ủi của bé khỉ con với Triệu Tú Mai, bà lão dần dần yên tĩnh lại, bà dùng cái đê trên tay lau khóe mắt rồi nói: “Không sao. Không quan trọng, bây giờ Thạch Độc gia gia phù hộ, hắn báo mộng cho ta, ta cháu trai cháu gái của ta vẫn đang tốt. Chờ ta chết liền có thể gặp bọn họ, hơn nữa tương lai sẽ còn là người một nhà đại phú đại quý.”
Triệu Tú Mai nghe thấy những lời này, lập tức mở to hai mắt nhìn: “Thạch Độc gia gia này thật sự linh nghiệm như vậy sao? Là Bồ Tát phương nào? Có quản chuyện cho con cái không? Hôm khác ta cũng bái lạy.”
Nghe thấy những lời này, bà lão lập tức lấy lại tinh thần, khoanh hai chân lông mày nhảy múa liền bắt đầu khoe khoang, Thạch Độc gia gia này lợi hại như thế nào, bái lạy hắn tốt ra sao.
Còn Triệu Tú Mai là thê tử Dương Tiểu Hài nghe bán tín bán nghi.
Đám người ăn xong hoành thánh cũng không đói, xe ngựa lôi kéo đám người dọc theo đường đất đi về phía trước, lần đi này là hai canh giờ rưỡi.
Bọn hắn rốt cục cũng tìm thấy một huyện thành trước lúc trời tối, chứ không đến mức ở bên ngoài màn trời chiếu đất.
“Ông nhà, ngươi thấy ta thế nào.”
Nghe thấy giọng nói, Dương Tiểu Hài vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy trên đầu Triệu Tú Mai vợ mình quấn một miếng vải trắng.
“Khó coi chết đi được, trong nhà không có người chết, đeo đồ trắng làm gì.” Dương Tiểu Hài nhớ trước kia chỉ có trong nhà có chết người mới đeo vải trắng trên đầu.
“Điều này ngươi không hiểu rồi, lão bà bà nói, chỉ cần đeo thêm thứ này, Thạch Độc Bồ Tát liền có thể phù hộ chúng ta, ngươi cũng quấn một cái đi.”
“Quấn một miếng vải trắng liền có thể được Bồ Tát phù hộ à? Thật sự tốt như vậy thì trên đời này làm sao có người nghèo chứ.” Dương Tiểu Hài thở dài một hơi, có đôi khi hắn thật không biết giữa hai người rốt cuộc là ai lớn.
Nhìn thấy trong xe năm cái đầu quấn vải trắng, Dương Tiểu Hài nói: “Xuống xe đi, chính là quán trọ này rồi, đêm nay chúng ta ở lại đây một đêm, sáng mai xuất phát.”
Lúc này bên trái xe ngựa là một quán trọ bình thường, bàn ghế nhìn có vẻ đều phủ một tầng hồ bột, có điều, điều Dương Tiểu Hài muốn chính là cái này, ở quá tốt cũng không tốt, không để lộ tiền tài ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận