Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 971: Quán hoành thánh (1)

Bây giờ chỉ sợ tất cả bách tính Tứ Tề mười phần hết tám chín phần đều biến thành tín đồ của Pháp Giáo, chuyện xảy ra ở Đại Tề đã chứng minh cho hắn sự kinh khủng của Pháp Giáo sau khi hình thành thế lực.
Trên người Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên cảm giác được áp lực như Thái Sơn đè nặng trên người mình.
Nếu như Tứ Tề đã bị Pháp Giáo chiếm lấy, Pháp Giáo khẳng định sẽ tỏa ra xung quanh, phía sau Tứ Tề chính là Hậu Thục, phía sau Hậu Thục chính là Thanh Khâu. Nếu như nói thật sự để Pháp Giáo chiếm được Thanh Khâu, vậy xuất hiện trước mặt Đại Lương sợ rằng chính là quái vật khổng lồ kinh khủng dị thường.
Giờ phút này Lý Hỏa Vượng đã sớm không còn để ý tới chuyện đuổi theo Hư Niên vừa mới đào tẩu, thần sắc vội vàng rời khỏi sơn động.
Đợi sau khi Lý Hỏa Vượng rời đi, một người đầy râu ở bên cạnh nói với Hữu Tử Hùng: “Kiềm chế tính khí của ngươi lại một chút, người này nhìn có vẻ là không dễ gây sự.”
“Ngươi cảm thấy bây giờ còn sợ chết sao? Lúc trước nếu là ta trấn thủ biên quan thì đã chết ở đó rồi!” Hữu Tử Hùng lại một lần nữa trở nên suy sụp, bộ dạng mất hồn bước ra khỏi động.
“Quan gia Tứ Tề đã không còn nữa, những binh gia Tứ Tề chúng ta sống còn có ý gì nữa! Bây giờ ta sống một cách tham sống sợ chết , chỉ vì để giết hết Pháp Giáo trong thiên hạ!”
Những chiếc bánh xe bọc sắt lăn bánh về phía trước một cách không nhanh không chậm, Dương Tiểu Hài nắm dây cương có chút run sợ trong lòng nhìn những dấu chân dày đặc trên con đường bên cạnh.
“Trời ơi, sao khắp nơi đều là binh lính chạy tới chạy lui vậy? Đây là sắp đánh trận sao?”
“Phì phì phì, ông nhà, đừng nói bậy, đang yên đang lành mà đánh trận cái gì.”
Nghe thấy giọng nói bên trong xe, Dương Tiểu Hài liền không tiếp tục để ý đến dấu chân bên cạnh, hết sức chuyên tâm điều khiển xe, thỉnh thoảng còn lấy ra một miếng da cừu cẩn thận xác định phương hướng hiện tại.
“Tú Mai, trên xe còn có bao nhiêu lương thực? Sắp đến Thanh Khâu rồi, chỗ đó rất ít người, giữa đường không dễ mua lương thực.” Dương Tiểu Hài nói với thê tử của mình.
“Đủ ăn, vẫn còn mấy trăm cân lương thực, hai người chúng ta ăn có thể ăn được mấy ngày này, đúng rồi, lát nữa chúng ta ăn cái gì?”
Gả cho một đầu bếp, Triệu Tú Mai cảm thấy đây là lựa chọn tốt nhất đời này của mình, cho dù là ở bên ngoài màn trời chiếu đất, Dương Tiểu Hài cũng có thể không ngừng đổi đủ mọi chiêu trò.
“Ăn cái gì?” Dương Tiểu Hài suy nghĩ, đúng lúc này hắn nhìn thấy một cái quán ven đường ở phía xa, cẩn thận phân biệt rõ chữ phía trên, hắn nói: “Ăn hoành thánh trộn dầu ớt.”
Chờ xe ngựa dừng lại bên cạnh gian hàng, Dương Tiểu Hài nhìn thấy băng ghế sắp hết chỗ, vội vàng kéo vợ mình đi chiếm chỗ: “Chủ quán, làm phiền cho một cân hoành thánh, chia làm hai bát!”
“Được! Tìm chỗ ngồi đi! Sẽ có ngay!”
Nơi này cũng không lệch, Dương Tiểu Hài nhìn thấy bên trong lều, ngoại trừ một vài người bán hàng rong đi trên đường, thư sinh đi xa nhà, còn có một người điểu khiển khỉ làm xiếc, ba con khỉ bị xích lại, nằm rạp trên mặt đất dùng ngón tay bôi tương ớt nhét ngón tay vào miệng.
Những người này từng ngụm từng ngụm lớn đút hoành thánh vào trong miệng, hương dầu cay từ bát của bọn họ bay đến, khiến cho hai người Dương Tiểu Hài đang có chút đói bụng, không ngừng nuốt nước miếng.
Rất nhanh hai bát hoành thánh trộn dầu ớt được đặt ở trước mặt hai người, Dương Tiểu Hài dùng đũa gắp lên một miếng hoành thánh như chiếc thuyền nhỏ màu trắng từ bên trong nước canh dầu bóng loáng.
Hoành thánh mang theo hành thái bỏ vào trong miệng nhai, Dương Tiểu Hài không khỏi nhẹ gật đầu, mặc dù được dầu ớt bao bọc, nhưng ăn vào lại không hề ngán, ngược lại trong miệng đầy mùi hương cay nồng đậm đặc, ăn rất ngon.
Dù cho từ góc độ của một đầu bếp như hắn mà nói, hoành thánh này cũng làm cực kỳ tốt.
Thời tiết lạnh lẽo này, có thể ăn một bát hoành thánh nóng hổi thực sự là rất hưởng thụ, đút từng miếng từng miếng hoành thánh vào miệng, hai vợ chồng ăn đến quên cả trời đất.
“Ông nhà, ngươi cũng biết làm món này chứ?”
“Ta biết làm, nhưng mà không làm ngon bằng nhà này, có lẽ hắn có phương thức bí mật nào đó.”
Dương Tiểu Hài len lén nhìn bếp lò phía xa, phát hiện trong nồi nấu hoành thánh dường như có mấy cái cây đang trôi nổi, trong lòng đột nhiên không khỏi để ý, phỏng đoán đó là cây gì.
Chính tại lúc Dương Tiểu Hài bên ăn bên học trộm, một bà lão tóc trắng bệch run rẩy chống nạng tới gần sạp hàng.
“Bà lão ăn chút hoành thánh trộn dầu ớt không?” Chủ quán hoành thánh hỏi. Bà lão liếm liếm bờ môi có chút nứt ra, liếc mắt nhìn hoành thánh đang trôi nổi trong nồi: “Cái đó, ta có đồ ăn, chủ quán, có thể cho ta một bát nước nóng không? Ta tự ăn, bao nhiêu tiền?”
Dương Tiểu Hài học trộm thuận tiện liếc nhìn bà lão một cái, phát hiện người này ăn mặc tả tơi, trên người nhiều chỗ có nhiều chỗ chắp vá, cả người như một cái cây sắp khô héo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận