Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 905: Tự bảo vệ mình (2)

Lý Hỏa Vượng suýt chút tức giận bật cười: “A! Cướp thế nào? Ta! Một phàm nhân, giúp ngươi đối phó Tư Mệnh chưởng quản hai Thiên Đạo?”
“Còn nữa, chẳng phải chúng ta chưởng quản Mê Võng sao? Quản Thiên Đạo của mình là được rồi, sao cứ phải đấu ngươi chết ta sống với Âm Dương Đấu Mẫu? Ta thật sự rất mệt mỏi, ngươi hãy để ta nghỉ vài năm rồi tính tiếp được không?”
Tư Thiên Giam ở trước mắt lại lần nữa mở miệng nói chuyện: “Ta không phải sinh sự, ta chỉ muốn tự bảo vệ mình, đừng quên, giúp ta cũng là giúp chính ngươi, nếu ta xuất hiện ngoài ý muốn, mọi thứ từng phát sinh đều sẽ bị sửa lại.”
"Tự bảo vệ mình?" Trong lòng Lý Hỏa Vượng giật nảy mình, nhìn Quý Tai: “Bạch Ngọc Kinh rốt cuộc phát sinh cái gì mà có thể uy hiếp được Tư Mệnh như ngươi?”
“Ngươi nghĩ tại sao Tư Thiên Giam muốn cướp mắt của Thần Sơn Quỷ kia? Ngẫm lại tại sao Xúc Xắc tốn bao công sức đoạt xá long mạch? Bọn họ đều cảm giác được giông bão sắp tới, đừng nói ngươi không có cảm giác đó.”
Đầu óc của Lý Hỏa Vượng hơi loạn, hắn ngồi ở đó lặng lẽ nghĩ lại mọi thứ đã phát sinh.
Thật ra hắn cũng mơ hồ cảm giác được, nhưng Lý Hỏa Vượng cứ cảm thấy những việc lớn này không liên quan tới mình, trời sụp có vóc dáng cao chống rồi.
Nhưng hắn chưa bao giờ ngờ rằng, tương lai chính mình sẽ trở thành một trong những cây cột cao kia.
“Là Vu Nhi Thần sao?" Lý Hỏa Vượng nhớ tới Đại Tề lung lay sắp ngã, nhìn thoáng qua Thu Ngật Bão ở bên cạnh đầu quấn khăn trắng.
Mọi chuyện đã phát sinh dường như đều có liên quan Vu Nhi Thần này, đặc biệt là mặt trời Đại Tề bị thiên cẩu cắn còn một nửa.
“Không chỉ mình Vu Nhi Thần, nếu chỉ có Vu Nhi Thần thì dễ xử rồi.” Lời của Quý Tai phủ lên bóng ma trong lòng Lý Hỏa Vượng.
“Trừ Vu Nhi Thần ra còn có cái gì? Bọn họ đều đến từ đâu, muốn làm cái gì?"
"Ta không thể nói cho ngươi, thứ nhất là vì nói ra bọn họ sẽ biết đến ngươi, thứ hai là lúc trước ngươi của tương lai không nói cho ngươi của hiện tại biết.”
Trong mắt Lý Hỏa Vượng vụt qua một chút mờ mịt, sao hắn nghe không hiểu tên này đang nói cái gì?
"Ngươi khiến ta giúp ngươi đoạt xá Thiên Đạo thật giả thì ít nhiều gì cũng phải cho ta hiểu bước tiếp theo nên làm như thế nào chứ!”
“Có lẽ ngươi nên bắt đầu từ Bắc Phong, tìm được Tâm Bàn bị Đấu Mẫu giấu đi, giải quyết bọn họ, chuyện còn lại giao cho ta là được." Nói xong lời này, thân thể của Tư Thiên Giam giống như cát vàng dần tan biến.
“Mợ nó, đợi tới bây giờ ngươi mới nói! Bắc Phong mới bị Giam Thiên Tư bắt đi! Tư Thiên Giam đề phòng ta như vậy, sao có thể để ta tiếp xúc Bắc Phong?”
Nhưng dường như Quý Tai không nghe được lời này, Lý Hỏa Vượng bực mình nằm ở trên giường, khép mắt lại.
Tuy rằng có chút không tình nguyện, nhưng Lý Hỏa Vượng hiểu rằng mình không thể không làm chuyện này, dù sao việc này quan hệ đến mình trong tương lai, cũng liên quan tới Đại Lương tương lai.
Mặc kệ rốt cuộc sẽ phát sinh cái gì, hiện giờ cố gắng tích lũy nhiều thực lực luôn đúng.
Đến lúc đó dù cho không cứu được toàn thiên hạ, ít nhất chính mình có thể cứu người mà mình để ý.
“Quý Tai không đáng tin cậy, chỉ có thể tự mình nghĩ cách, dường như ... còn có được khác, ta phải suy nghĩ kỹ thêm ...”
Chuyện đêm đó không dẫn tới sóng gió, bởi vì rất ít người biết.
Dù sao là đêm giao thừa, đa số người lo xem tiết mục giao thừa, không để ý người khác.
Tuy người khác không biết nhưng người quản lý khu nhà giam chắc chắn biết, dấu hiệu thể hiện ở đãi ngộ cho Lý Hỏa Vượng, còng tay xiềng chân mà hắn luôn phải đeo cuối cùng bị gỡ bỏ.
Nhưng còn có thứ khác khiến Tôn Hiểu Cầm vui hơn nữa.
Thời gian từ từ trôi qua, tùy theo huấn luyện lành bệnh tiếp diễn, mỗi ngày Tôn Hiểu Cầm đổi thức ăn bồi bổ cho Lý Hỏa Vượng, thân thể của hắn phục hồi siêu nhanh.
Ít nhất khi cởi đồ ra thì không còn gầy trơ xương, tay cũng dần có sức nắm.
Đang lúc Lý Hỏa Vượng ngồi trên giường bệnh ăn chè trôi nước thì một người ngoài dự đoán tìm đến Tôn Hiểu Cầm, cái đầu hói khiến Lý Hỏa Vượng nhớ tới người này là ai, hình như là giám ngục trưởng quản lý tất cả khu vực phòng giam.
“Bà Tôn, tình hình bệnh của con trai bà sau khi được chữa trị đã ổn định lại, phù hợp tiêu chuẩn chuyển viện. Bà hãy suy nghĩ có muốn chuyển đi bệnh viện tư chăm sóc tốt hơn, cũng có thể cho con trai bà sống thoải mái một ít, dù sao các loại phương tiện chỗ chúng tôi hơi kém.”
Tôn Hiểu Cầm nhìn thoáng qua Lý Hỏa Vượng đang tập trung ăn chè trôi nước:
“Vậy ông hãy đợi chút, tôi gọi điện cho chồng bàn bạc lại đã.”
Tôn Hiểu Cầm lấy ra điện thoại chạy đến góc tường nói thầm một lúc sau, lại lần nữa trở về: "Vậy được rồi, cứ làm như ông nói.”
Tuy nơi này là bệnh viện nhưng nó thật ra là nhà giam cho những người bệnh điên bị nhà nước bắt nhốt không có người quản.
Nếu con trai sắp khỏe thì chuyển ra ngoài càng tốt hơn, ở lại đây rất xui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận