Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1457: Gián điệp (1)

Thiếu bớt sáu bàn tay thì dễ vùng thoát hơn, Lý Hỏa Vượng mượn thời cơ đó nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của những người này.
Lý Hỏa Vượng nắm chặt đao quân dụng, rống to vọt về phía cô gái mặc váy áo màu vàng đang bịt vết thương.
Nhìn đối phương vẻ mặt hốt hoảng chạy lung tung, mở cửa ra lao ra biệt thự, Lý Hỏa Vượng theo sát sau đó.
Hắn co chân phải đá văng cửa, một ngọn núi não trắng khổng lồ ngay lập tức xuất hiện trước mặt hắn.
Lý Hỏa Vượng biết đây chỉ là trò vặt, đối phương ở bên trong! Chính mình nhất định phải tìm được cô ta!
Lý Hỏa Vượng không tiếc mọi giá nhảy vào đầu Tả Khâu Vịnh, trên người cấp tốc mọc ra vây và đuôi cá, hắn lộn mèo bơi lội ở bên trong, tìm bóng dáng của gián điệp kia.
Trong lúc hắn không ngừng tìm kiếm bỗng nhiên sau lưng sáng ngời, Lý Hỏa Vượng nheo mắt, đợi khi hắn lại lần nữa mở mắt ra liền nhìn thấy một chiếc xe cho nữ lái đang chạy về phía mình. Hỏng rồi, cô ta lái xe đến!
Nhìn xe hơi nhanh về phía mình, Lý Hỏa Vượng không hề sợ hãi, nhanh chóng nhảy lên ba, cả người đập vào kính chắn gió phía trước.
Kèm theo một tiếng ma sát cực kỳ chói tai, đao quân dụng trong tay Lý Hỏa Vượng rạch một vết sâu trên cửa kính.
Bùm!
Lý Hỏa Vượng đập đầu chảy máu, thủy tinh bị đập rạn vỡ, dù vậy đôi mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm người phụ nữ ở trong xe.
"Người điên, người điên!" Người phụ nữ kinh hãi hét lên, xoay mạnh tay lái hòng hất Lý Hỏa Vượng ra.
Ngay lúc hai người đang giằng co thì phương xa có tiếng tin tin.
Lý Hỏa Vượng nhìn qua khóe mắt về phía bên trái, trùng hợp thấy Thanh Vượng Lai lái xe sang đụng về phía mình.
Rầm!
Hai chiếc xe va chạm, cuối cùng Lý Hỏa Vượng bị văng ra ngoài.
Lý Hỏa Vượng bị thương, xe của người phụ nữ cũng không khá hơn là mấy, mui xe bị bung ra, khói bốc ra từ bên trong.
Lý Hỏa Vượng bất chấp bị thương, hắn cầm đao vọt tới, bóp cổ người phụ nữ lôi ra khỏi xe.
Lý Hỏa Vượng đang định ra tay bỗng khựng lại, hét hướng biệt thự ở gần đó.
"Miểu Miểu! Mau lên! Cho Tư Mệnh này tử vong, ta muốn giết nó!”
Tư Mệnh của Phúc Sinh Thiên đều không có tử vong, phải ban cho tử vong mới có thể giết chết cô ta, nếu không giết cũng vô ích.
"Đợi ... đợi đã!" Người phụ nữ mặc váy vàng trên mặt cắm mấy mảnh vụn thủy tinh bấu chặt tay Lý Hỏa Vượng, cố gắng gãy giụa lần cuối: "Đợi đã! Lý Hỏa Vượng, mày thắng không được! Chúng tao có thứ mày muốn! Hãy hợp tác với chúng tao!"
Lý Hỏa Vượng không chút dao động trước lời dụ dỗ của người phụ nữ váy vàng này, hắn đã sớm nhìn thấu những người này.
“Thứ duy nhất ta muốn từ các ngươi là tất cả chết hết đi!”
Lý Hỏa Vượng nói xong đâm đao vào miệng của đối phương và xoắn nhanh, một cái lưỡi máu thịt nhầy nhụa bị rút ra.
Lúc này, Dương Na loạng choạng bước tới, dùng cả hai tay ôm chặt lấy bàn tay cầm đao của Lý Hỏa Vượng, cô sợ hãi nhìn mọi thứ đẫm máu ở trước mắt:
"Lý Hỏa Vượng, rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy!"
“Tin ta! Hãy tin ta! Người phụ nữ này là gián điệp của Phúc Sinh Thiên! Na Na, em hãy tin anh!” Khóe mắt Lý Hỏa Vượng muốn nứt ra, hắn hét lớn với Dương Na.
Dương Na sửng sốt, đầu tiên là nhìn người phụ nữ áo vàng tội nghiệp kia, lại nhìn Lý Hỏa Vượng lúc này, cuối cùng cô đã hiểu.
“Ừ, Hỏa Vượng, em tin anh, anh nói gì em cũng tin.”
Dương Na vừa nói vừa rút ra một đao quân dụng, cầm cả hai tay đặt trước ngực người phụ nữ váy vàng, từ từ đè xuống.
Khi thấy người phụ nữ chết hẳn, Dương Na run rẩy thả hai tay ra, cô cúi đầu nhìn bàn tay dính đầy máu của mình, khóe miệng dần dần nhếch lên thành một hình vòng cung tuyệt đẹp.
Sau đó Dương Na quay người nhìn Lý Hỏa Vượng, lúc này khuôn mặt cô giống như một đóa hoa lan trắng đang nở rộ:
"Hỏa Vượng, chúng ta thắng, chúng ta lại giết chết một vị Tư Mệnh uy hiếp chúng ta, anh thấy em có giỏi không?”
Nhìn vào đôi mắt như ao nước trong vắt của Dương Na, Lý Hỏa Vượng sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy, em rất lợi hại, chúng ta thắng."
"Thật tốt quá!" Dương Na nhào vào trong ngực Lý Hỏa Vượng, vui vẻ nhảy lên: “Em có thể giúp đỡ, em là Vô Sinh Lão Mẫu!”
Lý Hỏa Vượng buông thi thể ra, nhẹ đè đỉnh đầu của Dương Na khiến cô dần giảm bớt kích động:
“Đi thôi, ta đã ngăn cản phản kích của Phúc Sinh Thiên, chúng ta về trước đi."
Sau đó, Lý Hỏa Vượng đi về phía biệt thự, khi hắn đặt tay lên tay nắm cửa xoay nhẹ, cả người dính đầy óc và máu loãng một mình đi ra từ bên trong:
“Gián điệp rốt cuộc chết rồi, hiện tại chúng ta có thể từ từ tâm sự.”
Nghe xong, Tả Khâu Vịnh ngồi trên ghế đá, xoay chiếc khăn tay màu hồng, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Mới rồi Tả Khâu Vịnh còn liều mạng nhưng bây giờ hoàn toàn biến thành người khác. Nơi này vẫn là Thượng Kinh Thành, mọi hỗn loạn trong quá khứ đã biến mất, người dân trải qua một ngày bình thường của họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận