Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 687: Canh giờ

"Cày ruộng ấy mà, trong nước có Ngưu Lạn Đang khó mà tránh được, chỉ cần không phải rắn nước là được, thật ra nó hút máu người cũng không sao, người có tay có thể rút nó xuống được."
"Chỉ là hút đến trâu thì phiền rồi, trâu cũng không có tay, không cầm nắm được, chỉ có thể để cho mấy con này hút thôi. Nếu không thứ này sao có thể gọi là Ngưu Lạn Đang được."
Lý Hỏa Vượng nhìn gương mặt non nớt của Dương Tiểu Hài trước mặt, đứa trẻ này nếu như ở kiếp sau, có lẽ hắn cũng chỉ ở độ tuổi học sáu năm tiểu học, nhưng ở đây hắn ta đã sớm giống như người lớn rồi.
Ngẫm nghĩ một lúc, Lý Hỏa Vượng vỗ trên vai hắn: “Về sau đừng cày ruộng nữa, tuổi này của đệ nên ở trường tư học biết chữ, mà không phải làm việc ở trong ruộng, những thứ này để tá điền đến làm là được rồi."
Khi Lý Hỏa Vượng lên tiếng rồi, rất nhanh Ngưu Tâm Thôn liền có một tiên sinh dạy học mới đến.
Tuy Ngưu Tâm Thôn hẻo lánh, nhưng chỉ cần sử dụng đủ bạc, một phu tử không thi được tú tài vẫn có thể tùy tiện tìm được.
Đây không chỉ là đối với Dương Tiểu Hài, Lý Tuế cũng đang ở trường tư, hắn ta dựa theo sự phân phó của Lý Hỏa Vượng, chỉ nghe không nói, im lặng nghe tiên sinh dạy học giảng bài.
Ngoại trừ bọn chúng, những người khác chỉ cần không có chuyện gì, đều sẽ ghé vào trên cửa sổ nghe lén nhìn lén, giống như có thể nghe thêm nhiều một chút, đều kiếm được nhiều tiền một chút.
Thậm chí đến cả Lữ Trạng Nguyên cũng ôm đứa cháu còn chưa đầy tuổi của mình tới, nói là phải dính nhiều chút khí tức văn nhân, tương lai dễ thi Trạng Nguyên.
Lý Hỏa Vượng thấy được cảnh tượng như vậy dứt khoát mở cửa, về sau trong thôn ai muốn nghe, đều có thể vào trong trường tư, coi như là phúc lợi cho Ngưu Tâm Thôn.
Nhìn thấy mọi người ở bên trong trường tư hết sức chăm chú nghe giảng, trên gương mặt của Lý Hỏa Vượng hơi lộ ra vẻ tươi cười, đến cả tâm tình trước kia vẫn luôn u ám cũng trở nên tốt hơn nhiều.
"Huynh cười cái gì?" Bạch Linh Miểu đứng bên cạnh hắn kinh ngạc hỏi.
"Muội xem như vậy tốt biết bao, bất kể chúng ta trải qua bao nhiêu đau khổ trên đường đi, nhưng ngày tháng ngày càng tốt hơn, thứ bọn họ muốn không phải chính là chút đồ này sao?"
Bạch Linh Miểu vươn tay qua, cùng đan xen với năm ngón tay không có da thịt của hắn, cơ thể hơi nhích lại gần hắn.
"Đúng vậy, ngày tháng sẽ trôi qua ngày càng tốt hơn, cho nên ấy mà, huynh về sau gặp phải chuyện gì ngàn vạn lần đừng tìm lấy cái chết, cho dù gặp phải cái gì đều sẽ có một ngày bước qua."
Lúc này bên trong trường tư phu tử đang dạy các học trò bên dưới dạy cái khác: "Chi, hồ, giả, dã, các ngươi học rồi không có tác dụng, lão hủ cũng không trông cậy các ngươi có thể thi được tú tài, các ngươi chỉ học chút điều thực dụng, ví dụ như nhận biết chữ, ví dụ như tính thẻ!"
"Học hết những thứ này, chẳng khác nào có cửa kỹ thuật tốt, đến đâu cũng đều sẽ không bị đói! Ngày hôm nay chúng ta học tính thẻ trước!" Phu tử dứt lời, cầm trong tay một ống đũa giơ lên cao.
"Một ngày hiện có mười một canh giờ!" Hắn ta lấy từ trong ống đũa mười một cây que, bày ở trên mặt đất.
"Liền ví dụ như một người bán hàng rong đi tới thôn các ngươi bán hàng, đi đường mất năm canh giờ." Phu tử kia lấy đi năm cây que trong số mười một cây que. "Hắn còn dư lại mấy canh giờ bán hàng và ngủ?"
"Hả?" Sắc mặt của Lý Hỏa Vượng trở nên có chút khó coi.
Cảm giác biểu cảm của Lý Hỏa Vượng trở nên khác thường, Bạch Linh Miểu có chút kinh ngạc hỏi: "Sao vậy? Phu tử này không phải khá tốt sao?"
"Một ngày hai mươi bốn giờ, hai tiếng đồng hồ tính là một canh giờ, vậy một ngày rõ ràng có mười hai canh giờ, thật sự không biết mười một canh giờ trong miệng người này từ đâu ra."
"Người này đến cả thời gian đơn giản nhất cũng không hiểu rõ, cũng khó trách không thi được tú tài, tìm cớ đuổi đi, tránh để hắn dạy sai thế hệ sau."
Nghe thấy được lời nói này của Lý Hỏa Vượng, trong cặp mắt trắng kia của Bạch Linh Miểu lộ ra một chút hoài nghi.
"Lý Hỏa Vượng, huynh rốt cuộc đang nói cái gì vậy, một ngày vốn chính là mười một canh giờ mà, cách nói mười hai canh giờ kia của huynh rốt cuộc từ đâu ra?"
"Cái gì?" Đầu óc của Lý Hỏa Vượng giống như bị thứ gì đó đụng mạnh một cái, ong ong vang lên.
Đầu tiên hắn khiếp sợ nhìn lướt qua Bạch Linh Miểu, đợi đến khi có được câu trả lời khẳng định của nàng, ngay sau đó trực tiếp vọt vào bên trong trường tư, chất vấn phu tử kia: "Một ngày có thật chỉ có mười một canh giờ không?"
"Lời thừa, không phải mười một canh giờ, còn có thể là mấy? Ngươi có cao kiến gì?" Phu tử cảm thấy bất mãn trước nam nhân cả người bọc lụa trắng bỗng nhiên vọt vào đây cắt ngang lời giảng của bản thân.
Lý Hỏa Vượng với vẻ mặt khiếp sợ xoay người, nhìn về phía một đôi mắt ở phía sau, hỏi tất cả mọi người: "Một ngày chỉ có mười một canh giờ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận