Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1342: Tìm kiếm (1)

Cẩu Oa lấy chiếc áo liệm lòe loẹt nhiều màu vẽ hoa văn đồng tiền vàng từ trong kho củi ra cho Triệu Ngũ xem.
“Nhìn đi, đây là áo liệm. Lúc chúng ta chạy có lần Lý sư huynh sắp chết, nhớ không? Khi ta mua quan tài thì chưởng quầy kia bán áo luôn.”
“Sau này Lý sư huynh không chết nên chiếc áo còn lại, Ta nghĩ thứ này khá đắt tiền, giá một trăm hai mươi văn tiền nên giữ lại phòng ngừa khi cần dùng.”
Nghe vậy, Triệu Ngũ lập tức nổi giận: "Ngươi, ngươi, ngươi! Ngươi để trong kho củi làm gì? Hãy để trong nhà của ngươi đi chứ!”
“Chậc, thứ này để trong nhà thì xui, nên cất tạm trong kho củi, có gì đâu mà ngươi sợ vậy, Tiểu Hài mỗi ngày nấu cơm sớm nhìn quen mắt.”
"Đốt nó đi, đốt nó nhanh cho ta!" Triệu Ngũ vẻ mặt chán ghét đang định chộp lấy, nhưng Cẩu Oa đã tránh được.
"Chậc! Làm sao có thể vứt nó đi! Ta đã mua cái này bằng tiền của mình! Nếu Lý sư huynh không dùng được thì trong thôn nếu có ai chết sẽ cho dùng trước.” Cẩu Oa cầm áo liệm chạy ra ngoài.
Cẩu Oa chạy ở đằng trước, Triệu Ngũ rượt ở phía sau.
Vốn dĩ, dựa theo tốc độ của Triệu Ngũ chống nạng căn bản không thể đuổi kịp Cẩu Oa, người còn nguyên tứ chi.
Nhưng không ngờ Cẩu Oa mới chạy một lúc đã bị Triệu Ngũ bắt kịp, giật lấy áo liệm.
Nhưng Triệu Ngũ rất nhanh liền nhận ra Cẩu Oa có gì đó không ổn, thân thể run rẩy, ống quần ướt đẫm, hắn ta bị dọa ướt quần.
"Ngươi làm sao vậy?" Triệu Ngũ cầm lên đèn lồng, nhìn theo tầm mắt của Cẩu Oa, trong nháy mắt toàn thân ớn lạnh, nếu không vừa đi vệ sinh xong chỉ e hắn ta cũng sẽ sợ tới mức ướt quần.
Trên lối nhỏ trong thôn mờ tối, một cái bao tải cũ dơ bẩn căng phồng nhảy cóc về phía bên này.
Túi đựng nhiều đến mức sắp nứt ra.
Nửa dưới của chiếc bao ướt đẫm máu, là một chiếc bao chứa đầy các bộ phận cơ thể.
Cạch cạch cạch!
Triệu Ngũ sợ hãi răng va lạch cạch vào nhau, sắc mặt cũng là xanh mét.
Lúc trước Triệu Ngũ sợ áo liệm còn có thể nói là chính mình nhìn lầm, nhưng cái túi đẫm máu ở trước mặt không thể nào nhìn lầm được, đây là thật sự có quỷ!
"Có ... Có ... Có ...” Mắt thấy Triệu Ngũ sắp hét ra tiếng, Cẩu Oa ở một bên đưa tay ra bịt chặt miệng của đối phương.
"Đừng hét! Nó không có mắt, không thể nhìn thấy!"
Nghe thấy giọng nói trầm thấp của Cẩu Oa ở bên tai, Triệu Ngũ nhìn chằm chằm vào chiếc túi trước mặt.
Triệu Ngũ phát hiện đúng như Cẩu Oa nói, nó vẫn nhảy nhót giống như không nhìn thấy hai người.
"Đi mau đi mau, chúng ta nhanh chóng đi kêu người!”
Hai người kéo nhau, sợ hãi lùi lại.
Đúng lúc này, trong bao tải truyền đến một số âm thanh mơ hồ khiến bọn họ sợ đến tê dại toàn thân, cuống cuồng bỏ chạy.
Hai người trốn thoát nhanh như lúc họ đến, ngọn lửa đung đưa dần chiếu sáng Ngưu Tâm Thôn.
"Nhanh, nhanh, nhanh! Nhìn vết máu trên mặt đất, thứ đó ở ngay trước mặt!" Cẩu Oa lại cầm cây kim lông trắng, cảm thấy mình lại có tự tin.
Thêm nữa phía sau còn đứng một đám người, Cẩu Oa hùng dũng như thế vừa rồi bị sợ tới mức tè ra quần là người khác.
Giờ phút này người toàn Ngưu Tâm Thôn đều đến, đám hương binh mắt bắn ra sát khí trong tay cầm các loại binh khí, Dương Tiểu Hài ôm gậy như ý gỗ mục của mình.
Có thể nói đây chính là toàn bộ sức mạnh mà Ngưu Tâm Thôn có thể lấy ra.
Nếu vẫn không được thì đành đi Thượng Kinh Thành cầu cứu.
Ngọn lửa bất ngờ chiếu sáng chiếc bao tải đơn độc trên đường, sự xuất hiện đột ngột của vật thể khiến những người ở hàng đầu giật mình, thoáng chốc thụt lùi.
Trên con đường làng tối tăm, một chiếc bao tải đẫm máu đột nhiên xuất hiện, cảnh tượng kỳ quái này lập tức khiến mọi người kinh hoàng đứng tim, rất quái dị.
Cẩu Oa trốn trong đám đông run rẩy hét hướng bao tải:
“Ngươi ... ngươi ... ngươi dám đến chỗ chúng ta hại người, ngại mình chết không đủ nhanh sao? Ngươi biết chỗ này là địa bàn của ai không?”
Nghe thấy giọng nói của Cẩu Oa, bao tải dừng lại, hành động đó khiến hắn ta sợ hãi thụt lùi.
Chỉ thấy bao tải hơi gấp khúc, qua một giây, một giọng nói vô cùng mệt mỏi phát ra:
“Là ... Nhĩ Cửu sao? Ta đây, Liễu Tông Nguyên của Nguyệt Lượng Môn.”
Thôn dân của Ngưu Tâm Thôn ngơ ngác ngó nhau, Nhĩ Cửu là ai? Liễu Tông Nguyên là người nào? Trong thôn không có người tên này.
“Nhĩ Cửu là hóa danh của sư phụ. thứ này biết sư phụ." Lữ Tú Tài một tay chống nạng từ bên cạnh di chuyển tới.
Gậy cắm vào hai chân khiến Lữ Tú Tài có thể miễn cưỡng đi được, nhưng đi rất chậm.
Sau khi nghe điều này, Cẩu Oa lập tức mất đi sự sợ hãi, bước ra khỏi đám đông, ngạc nhiên nhìn chiếc bao tải: “Lý sư huynh thậm chí quen thứ này?”
Nhìn thấy là người quen của Lý sư huynh, Dương Tiểu Hài lập tức quan tâm hỏi: "Ngươi còn sống hay đã chết? Không mở được bao tải ra sao? Để ta mở cho ngươi."
“Đừng chạm vào ta!” Bao tải đẫm máu đột nhiên nhảy lùi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận