Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 721: Trò chuyện

Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm ông ta nói: "Chờ một chút, chờ thêm một chút là được.”
“Tại sao bây giờ không được? Vì sao cứ vào lúc cậu tỉnh táo lại không thể rời khỏi phòng này? Cậu đang sợ cái gì?”
Nghe lời này của bác sĩ, trong lòng Lý Hỏa Vượng ngưng trệ, người này ông ta đã biết mình đang tỉnh táo vào lúc này rồi?
"Bạn học, nếu bây giờ cậu đang tỉnh táo, vậy tư duy logic của cậu hiện giờ hẳn đều bình thường mới đúng, chắc cậu phải hiểu ý của tôi, chúng tôi làm như vậy là để chữa khỏi cho cậu, chẳng lẽ cậu muốn cả đời đều nằm ở trên giường, để mẹ cậu chăm sóc cậu cả đời à?"
“Mẹ cậu đã lớn tuổi vậy rồi, thật sự có thể chăm sóc cậu cả đời sao? Cậu nhẫn tâm đợi khi bà ấy tóc bạc phơ vẫn phải lật người cậu năm sáu mươi tuổi giúp cậu tiểu tiện à?"
"Sẽ không đâu, chỉ cần đợi đến ngày ta tu chân đại thành..." Lý Hỏa Vượng vẻ mặt kiên định chậm rãi ngậm miệng lại.
Hai bác sĩ nhìn nhau một cái, lấy ra quyển sổ từ trong áo blouse, nhanh chóng ghi chép cái gì đó.
Bọn họ đi xa một chút, sau khi thảo luận với nhau một hồi, lại đi trở về.
"Bạn học Lý, chúng tôi có thể không đẩy cậu ra ngoài tiến hành phục hồi mang tính huấn luyện, vậy cậu có thể nói chuyện với tôi không?"
"Đừng khẩn trương, chỉ là tùy tiện tâm sự như bạn bè mà thôi." Khi bác sĩ trẻ tuổi hơn một chút này nói chuyện, một bác sĩ khác và hộ lý đều lui ra ngoài, thậm chí cả quản giáo canh cửa cũng rời khỏi.
Bác sĩ kia cởi áo blouse trắng đặt sang một bên, lộ ra thường phục bên trong: “Tự giới thiệu một chút, tôi là Dịch Đông Lai.” Anh vươn tay ra, cầm lấy tay phải gầy gò như móng gà của Lý Hỏa Vượng lắc lắc.
So với vị bác sĩ trước, người trẻ tuổi này rõ ràng không giống.
"Giờ trên mạng anh nổi tiếng lắm đấy, chuyện lúc trước anh xông vào trường học, giải cứu bạn gái mình từ tay bọn cướp đã lan truyền rộng rãi trên mạng rồi, có rất nhiều người sùng bái nữa cơ, trong đó cũng có không ít cô bé xinh đẹp nữa."
Môi Lý Hỏa Vượng run rẩy không nói gì, trong lòng hắn đang tính toán thời gian trở về.
“Anh có chơi Liên minh huyền thoại không? Tôi cũng đang chơi, công ty game lấy hình mẫu của anh lúc đó tạo ra skin Tryndamere bản giới hạn, nhiều người mua lắm đấy, tôi bỏ ra 99 tệ cũng mua một cái.”
“Hả? "Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn bác sĩ trước mặt: “Ngươi đang coi ta là kẻ ngốc sao?”
"Ha ha ha, chỉ đùa một chút mà thôi, đừng quá coi là thật, có điều tôi đã xem qua camera giám sát lúc ấy, woa, anh lúc đó đẹp trai lắm luôn, giống hệt như Tryndamere tung tuyệt chiêu vậy! Nếu có thể làm thành skin Tryndamere, nhất định sẽ bán đắt!”
“Anh thích chơi tướng gì? Tôi thích chơi Mganga, nhưng công ty Riot hay hố gần đây lại làm yếu đi sức mạnh của Mganga! Mganga mà cũng làm yếu được sao! Đồ thần kinh! Anh nói đây là chuyện mà con người có thể làm ra được à…”
Lý Hỏa Vượng nhìn Dịch Đông Lai thao thao bất tuyệt, hoàn toàn bơ đi một miệng đầy lời vô nghĩa, mà nhanh chóng xác định mục đích của anh, người này tám phần là muốn dùng chủ đề trò chơi kéo gần quan hệ với mình, chờ phòng tuyến tâm lý của mình hoàn toàn buông ra, anh ta sẽ tiến hành trị liệu cho mình.
"Có lẽ…ta không nên trực tiếp kháng cự như vậy, có lẽ ta có thể lợi dụng người này thoát khỏi cục diện luôn bị theo dõi hiện giờ." Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ trong lòng.
"Gần đây có ra tướng nào mới không?" Lời nói của Lý Hỏa Vượng khiến Dịch Đông Lai vui vẻ, giường số 13 cuối cùng cũng có phản hồi.
Có phản hồi là tốt rồi, chỉ cần có phản hồi, là có thể tiến hành can thiệp tâm lý và trị liệu: “Có! Có có có! Trong khoảng thời gian cậu nằm viện, đã ra hai tướng mới rồi!”
“Có đi rừng không? Tôi thích đi rừng.”
Chỉ với chủ đề game, hai người bắt đầu trò chuyện, nói một hơi tận hai mươi phút, phản ứng giữa đôi bên với nhau đều rất hài lòng.
“Ta phải đi rồi, có rảnh lần sau lại nói chuyện.” Lý Hỏa Vượng mở lời.
Đối với việc Lý Hỏa Vượng vậy mà có thể khống chế thời gian phát bệnh, Dịch Đông có đầy bụng vấn đề, nhưng anh hiểu được, chuyện này không thể nóng vội.
“Được! Anh cho cái hẹn đi.”
“Vậy bữa tối năm ngày sau đi. Anh Đông Lai, ta đi đây.” Khóe miệng Lý Hỏa Vượng nhếch lên hất cằm về phía Dịch Đông Lai.
“Này, con đợi chút nữa hẵng đi, cơm này còn chưa ăn mà.” Trong giọng nói của Tôn Hiểu Cầm, tất cả hoàn cảnh xung quanh bắt đầu sụp đổ.
Đợi khi Lý Hỏa Vượng lần nữa hồi thần, hắn nhìn thấy Bạch Linh Miểu, Lý Tuế, còn có Nhị Thần đứng ở trước mặt mình, nhìn chằm chằm vào mình.
“Lý sư huynh…cơm được rồi…” Bạch Linh Miểu yếu ớt nói.
“Ờ, ta biết rồi.” Lý Hỏa Vượng xoay người đi đến bên cạnh xe ngựa, hắn cầm lấy bát múc từ trong nồi ra một bát cơm: “Mẹ, con phải ăn cơm rồi, mẹ đút cơm còn lại trong hộp vào miệng đang mở sẵn của con đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận