Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 892: Hoàng cung

“He he, Trí Kiên, sao thế này? Đi kinh thường một chuyến được làm hoàng đế luôn.”
Cẩu Oa thốt ra lời này, tất cả thái giám trong cung điện thay đổi sắc mặt, ánh mắt đầy địch ý nhìn hắn ta.
Xuân Tiểu Mãn dùng vỏ kiếm đẩy Cẩu Oa ra, ngửa đầu hỏi hoàng đế Đại Lương trước mắt mình:
“Chí Kiên, Lý sư huynh và Miểu Miểu đâu? Người của ngươi nói bọn họ đều ở đây mà?”
Cao Trí Kiên gật đầu, chậm chạp gằn từng chữ: "Bọn họ ở.”
Vẻ mặt Cẩu Oa hiếm lạ hỏi:
“Ôi, ngươi không nói lắp? Ghê thật, làm hoàng đế có thể chữa hết bệnh?”
“Thái y trong cung, có thuốc, chữa lành, một ít.”
Cẩu Oa nghe lời này, nhất thời tinh thần tỉnh táo:
“Lợi hại vậy sao? Cho mượn thái y kia chữa cho ta đi, có lẽ có thể chữa lành đốm trắng trên người ta.”
"Cẩu Oa! Ngươi có thôi đi không! Lặn lội từ xa lại đây chỉ để tám chuyện thôi hả?”
Thấy Xuân Tiểu Mãn vẻ mặt tức giận rút kiếm ra một tấc, Cẩu Oa vội vàng lui về phía sau mấy bước, ngoan ngoãn khép lại miệng không tiếp tục tán dóc.
Xuân Tiểu Mãn hít sâu, lại nhìn về phía Cao Trí Kiên, nói việc chính:
“Nếu Lý sư huynh cùng Miểu Miểu ở đây, vậy có thể dẫn chúng ta đi gặp không?”
“Có thể gặp, Bạch sư muội, Lý sư huynh, không được, hiện tại bộ dạng đó, không tiện gặp người.”
“Có gì không tiện? Sư huynh lột da hay làm gì?”
Cao Trí Kiên có chút do dự: “Ta không biết, nên nói sao với các ngươi, sự tình khó nói rõ, đợi Lý sư huynh khỏe, nàng đi hỏi huynh ấy.”
"Thôi, vậy ngươi mang ta đi gặp Miểu Miểu trước đi." Mặt Xuân Tiểu Mãn lộ ra một chút sốt ruột, không trông thấy người sống thì cô mãi không an tâm.
Cao Trí Kiên gật đầu, mang theo người khác đi hướng ngự thiện phòng.
"Bệ hạ." Bốn thái giám trực tiếp quỳ ở trước mặt họ: "Bệ hạ, ngài là chân long thiên tử, thân thể ngàn vàng, việc thấp hèn này cứ để các nô tài làm.”
Cao Trí Kiên gãi sau gáy làm vương miện rèm châu vàng trên đầu méo theo:
“Vậy được rồi, các ngươi mang Tiểu Mãn đi tìm, Bạch sư muội."
Người khác vừa mới chuẩn bị đi theo Xuân Tiểu Mãn thì Cao Trí Kiên cản lại:
"Các ngươi có, muốn gì không? Ta hiện tại là hoàng đế, ta đều có thể cho các ngươi."
"Còn có chuyện tốt này? Cái gì đều được à?” Cẩu Oa ánh mắt sáng lên.
"Cái gì đều được.”
“Là ngươi nói nhé, vậy cho ta làm hoàng đế đi.”
"To gan!"
Các thái giám già quát một tiếng tràn ngập sức uy hiếp, Cẩu Oa sợ đến ướt quần:
"Ta ... Ta ... Ta đùa thôi mà, trước kia ta cũng đùa như vậy với hắn.”
Cao Trí Kiên phất tay ra sau, nét mặt có chút phức tạp nhìn Cẩu Oa nói:
“Việc này không được, làm hoàng đế, không phải chuyện tốt, ngươi đổi cái khác.”
Cẩn thận nhìn thoáng qua những thái giám già, Cẩu Oa suy nghĩ một hồi, nhón chân nói nhỏ vào tai Cao Trí Kiên.
Cao Trí Kiên nghe xong gật đầu, nói một tiếng được rồi nhìn về hướng Triệu Ngũ:
“Còn ngươi?”
Triệu Ngũ chống gậy nhìn phương hướng Xuân Tiểu Mãn rời đi, ngay sau đó lại có chút phức tạp nhìn Cao Trí Kiên, lắc đầu nói:
“Ta không cần gì.”
Cao Trí Kiên không bắt buộc, hỏi Dương Tiểu Hài:
“Ngươi thì sao?”
Dương Tiểu Hài có chút khẩn trương: “Cao sư huynh, thật sự cái gì đều được hả?”
“Ừ, gì cũng được.”
Vẻ mặt Dương Tiểu Hài kích động hỏi:
“Vậy có thể tìm phụ mẫu giúp ta không? Có thể giúp tìm được họ không?”
Trên mặt Cao Trí Kiên lộ nét do dự, gọi một thái giám già tới hỏi.
Thái giám già đi đến trước mặt Dương Tiểu Hài, đánh giá từ trên xuống dưới rồi dùng giọng the thé hỏi:
“Có ngày sinh tháng đẻ không?"
"Cái gì là ngày sinh tháng đẻ?"
"Ngày sinh tháng đẻ là ngươi khi nào sinh ra."
“A, vậy hả.” Dương Tiểu Hài lộ vẻ mặt hiểu ra, sau đó lắc đầu, nói: "Ta không biết."
Da mặt lỏng của thái giám già giật nhẹ, vươn bàn tay như vuốt ưng sờ xương của Dương Tiểu Hài:
“Ngươi đi theo ta.”
Cao Trí Kiên an ủi nhìn Dương Tiểu Hài.
Dương Tiểu Hài có chút bất an đi theo thái giám già rời đi.
Trong khi Dương Tiểu Hài rời đi đại điện thì Xuân Tiểu Mãn cũng tìm được Bạch Linh Miểu đang nấu cháo trong ngự thiện phòng.
"Miểu Miểu!" Xuân Tiểu Mãn không kiềm được chảy xuống nước mắt từ phía sau nhào qua, ôm chặt eo nhỏ của cô.
"Coi chừng, đừng để đổ cháo!”
Bạch Linh Miểu cẩn thận đặt bát cháo xuống bệ bếp mới giang hai tay nhẹ ôm Xuân Tiểu Mãn:
"Tiểu Mãn tỷ, sao tỷ tới đây? Đừng khóc, ta thật sự bận việc nên mới không rảnh trở về."
“Ta có để lại thư cho Lý sư huynh, vốn tưởng huynh ấy sẽ nói cho các ngươi."
Bạch Linh Miểu an ủi, Xuân Tiểu Mãn mới ngừng rơi lệ: "Lần sau mặc kệ đi đâu thì muội nhớ mang theo ta biết không? Muội đi theo Lý sư huynh rất không an toàn."
"Tiểu Mãn tỷ đừng nói Lý sư huynh như vậy, dường như bệnh của huynh ấy khá hơn rồi.”
Xuân Tiểu Mãn lắc mạnh đầu: “Không được, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Cứ quyết định vậy đi. Hơn nữa bây giờ ta đã học hết công pháp Thần Đả của Bạch Liên Giáo, càng lợi hại hơn trước kia, tuyệt đối có thể bảo hộ muội!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận