Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1344: Đại Pháp Tự

“Chính ngươi đã trở thành như vậy, dù sao Ngưu Tâm Thôn thiếu người giữ thôn, phụ thân của ngươi có thể bù vào, căn cơ của trăm nhà cũng có thể sống đến chết già, nhưng cháu gái của ngươi thì làm sao bây giờ? Con bé mới năm tuổi, cha mẹ qua đời, ông ngoại phát điên, ngươi là người thân cuối cùng của nàng, chúng ta trở về đi."
Lữ Tú Tài nghe vậy, lập tức phản bác: “Ý của ngươi là sao? Ước gì ta chết ư? Ta chỉ đi dò đường mà thôi! Ta không phải là Lữ Tú Tài ngày xưa! Hơn nữa, cho dù ta chỉ còn một bàn tay vẫn mạnh hơn ngươi!”
Cẩu Oa không trả lời, ngẩng cổ im lặng lái xe, đợi một lúc mới nói: "Ngươi không hổ là đệ tử của hắn, tính tình càng ngày càng giống hắn."
Lữ Tú Tài nghe xong cũng không phản bác gì mà nhìn sao trên trời qua cửa sổ xe:
“Lúc trước ta luôn cảm thấy sư phụ không dạy cho ta là vì coi thường ta, muốn giấu nghề.”
"Nhưng bây giờ ta đã hiểu, sư phụ thực ra không muốn ta đi theo con đường mà ngài đã đi. Con đường này không dễ đi, rất đau đớn và rất mệt mỏi."
“He he, giờ ngươi mới biết, ta sớm phát hiện ra." Cẩu Oa trên mặt lộ ra vẻ đắc ý: “Ta không chịu khổ được, tuy ta không biết chữ nhưng ở điểm này thì ta thông minh hơn ngươi.”
“Nhưng trên đời luôn phải có người làm kẻ ngu dốt, đúng không?”
Cẩu Oa dường như nghe hiểu lại dường như không hiểu, tóm lại hắn ta không tiếp lời:
“Không biết Lý sư huynh đang làm gì, cả ngày vắng nhà, trong nhà nếu có chuyện gì còn phải để ngươi gánh trách nhiệm."
"Ta cũng không biết, nhưng sư phụ nhất định đang làm chuyện lớn. Ta là đệ tử của hắn, việc nhỏ này để ta làm thay hắn, tránh cho hắn mệt nhọc vì việc vặt.
“Hừ, ngươi giỏi, ngươi tài, nếu là ta thì viết phong thư gửi đi Thượng Kinh đã là đủ rồi.”
"Quay đi quay lại mất bao lâu? Đến khi thư của ngươi tới nơi e rằng bọn họ đã nhận được tin tức và biến mất. Dừng xe!"
Khi Cẩu Oa kéo dây cương, tiếng vó ngựa dần dần ngừng lại:
"Ngươi gấp cái gì, còn hai dặm đường.”
"Nếu thật sự là người xấu, bên ngoài nhất định có mật thám. Ngươi về đi, miễn cho bị liên lụy."
“Chậc chậc, ra ngoài lăn lộn một chuyến hiểu được nhiều thật.”
Lữ Tú Tài cũng lười để ý tới lời nói chua chát của đối phương, một tay chống đỡ thân thể leo lên lưng ngựa kéo xe.
Lữ Tú Tài cởi dây thừng cột xe ngựa, giật mạnh dây cương, cưỡi ngựa đi tiếp.
Cẩu Oa nhìn bóng lưng Lữ Tú Tài xa khuất, hắn ta vuốt đốm trắng trên mặt, hét to:
“Nếu ngươi chưa chết thì nhớ quay về sớm. Nếu ngươi đã chết, ta giúp ngươi thu thập thi thể, có thể dùng áo liệm kia.”
Lữ Tú Tài chỉ có một tay, nằm trên ngựa không vững nên cưỡi rất chậm, gần như là bước chậm đến Đại Pháp Tự mà Liễu Tông Nguyên nói tới.
Sau khi đến nơi Lữ Tú Tài mới phát hiện, cái gọi là Đại Pháp Tự thì ra là một ngọn núi lớn trông rất giống một ngôi chùa.
Lữ Tú Tài nhìn khu rừng đen ngòm ở xung quanh, không thấy trạm gác ngầm nào, cũng không bị mai phục.
Lữ Tú Tài đưa tay ra, kéo mạnh lộ ra hình xăm con lừa trắng trên lưng, trước ngực thì mặc yếm giấy.
Lữ Tú Tài không quan tâm có trạm gác ngầm hay không, mặc kệ những người có thể là Bạch Liên Giáo này có nhìn thấy hay không, hắn ta lại vung roi quất ngựa dọc theo đường núi đi lên Đại Pháp Tự.
Đường núi càng ngày càng hiểm trở, trong không khí tràn ngập một mùi tanh, Lữ Tú Tài nhớ tới mùi này, chính là mùi máu.
Khi đi đến nửa ngọn núi, Lữ Tú Tài chợt giật thót tim, ven đường treo một lá cờ Bạch Liên, tuy chữ viết ngoằn nghèo nhưng đúng là chữ tuyên truyền của Bạch Liên Giáo, còn viết bằng máu.
"Mặt trời đỏ đã qua, mặt trời trắng đang mọc, bùn đến từ hỗn độn mở, Bạch Liên xuất hiện, thiên hạ thịnh vượng!"
Lữ Tú Tài mím môi, lại vung roi ra lệnh cho ngựa tiếp tục đi lên. Một lúc sau, tiếng vó ngựa đột nhiên biến mất, Lữ Tú Tài lập tức cúi đầu nhìn xuống, phát hiện mặt đất tối đen như mực.
Lữ Tú Tài dùng kiếm tiền đồng cậy cục màu đen lên xem, phát hiện thì ra là tóc của người, đường núi phủ kín tóc người.
Nhiều tóc như vậy, sẽ có bao nhiêu người chết? Điều này khiến Lữ Tú Tài nhớ cọc người chết cứng ngắc bên dưới Ngưu Tâm Thôn.
Khi sắp đến đỉnh núi thì con ngựa nhất quyết không đi tiếp, giống như phía trước có hơi thở khủng bố khiến ngựa liên tục thụt lùi, hí dài không ngớt.
Khi Lữ Tú Tài nhảy xuống ngựa, khúc gỗ đâm vào hai chân hắn ta càng sâu hơn.
Nhưng Lữ Tú Tài đã thói quen, một tay chống kiếm tiền đồng, chuẩn bị đi về phía trước.
Vừa xuống ngựa, hắn ta đột nhiên nhìn thấy trên lưng ngựa có một cái túi, mở ra thì phát hiện bên trong có ống đồng kim lông trắng của Cẩu Oa, còn có gậy như ý gỗ mục của Dương Tiểu Hài.
Lữ Tú Tài mỉm cười, không mang theo, đặt những thứ này lên lưng ngựa, vỗ mạnh vào mông ngựa, hắn ta xoay người cố gắng leo lên đỉnh núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận