Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 911: Cạm bẫy (1)

"Ta bây giờ nên làm gì?" Đây là vấn đề Lý Hỏa Vượng cần suy xét vào lúc này, trong mắt hắn không tự chủ được nổi lên một chút sát ý.
"Không ... không được! Ta không thể làm như vậy, nếu lại giết người e rằng sẽ bị nhốt trong bệnh viện tâm thần cả đời."
Ngẫm nghĩ một hồi, Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm camera giám sát trên góc tường.
Bất giác đến giờ ăn cơm chiều, Lý Hỏa Vượng mới ngồi xuống lập tức cảm giác có gì đó kỳ lạ, đa số y tá trong căn tin đều nhìn hắn chăm chú, trong ánh mắt tràn ngập cảnh giác.
Ngay lúc này, thanh niên tóc húi cua bệnh rối loạn cưỡng chế thấy Lý Hỏa Vượng có một mình thì bưng khay thức ăn, trên mặt mang theo dày đặc tò mò đến gần.
Nhưng thanh niên chưa kịp đến gần thì một y tá tiến lên kéo anh ta đi, dường như thương lượng sự tình gì.
Thấy cảnh này, Lý Hỏa Vượng đã hiểu, chỉ e cấp bậc cảnh giác hắn lại nâng cao, đây không phải chuyện tốt.
Nửa tiếng sau khi ăn xong cơm chiều, Lý Hỏa Vượng nên uống thuốc.
Nhưng khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy lòng lạnh lẽo là trong mấy viên thuốc phải ăn xuất hiện viên nhộng màu đỏ mà hắn chưa từng ăn.
Lý Hỏa Vượng nâng viên thuốc, xuyên qua cửa sổ nhìn mọi thứ bên ngoài, trong khoảnh khắc bỗng nhiên hoàn cảnh mới sáng sủa trở nên tràn ngập ác ý với hắn.
Đưa lưng về phía camera, Lý Hỏa Vượng nhét nắm dược vào miệng, bưng ly nước ngửa đầu nuốt xuống.
Kẽ tay của hắn kẹp mấy viên thuốc mới, nương lúc đi vệ sinh hắn ném vào bồn cầu.
Lý Hỏa Vượng nằm trên giường bệnh, chậm rãi khép mắt lại, lặng lẽ tính toán suy tư nên phá cục như thế nào.
Cứ tiếp tục như vậy là không được, ở đây thì Ngô Thành là bác sĩ, mà chính mình là bệnh nhân, hắn anh ta rất dễ khó xử mình.
Rầm!
Cửa phòng bệnh bị bỗng nhiên đẩy ra, sáu y tá cao to xông vào.
“Dậy đi! Tại sao vứt thuốc? Uống thuốc!"
Binh!
Gậy đập vào cánh tay, tay Lý Hỏa Vượng nhanh chóng sưng lên, nhưng hắn dường như không có cảm giác đau.
Hai tay bị còng lại chắp vào nhau, Lý Hỏa Vượng dồn hết sức lực đánh vào ngực y tá, người kia bị đánh trợn trắng mắt suýt tắt thở.
Ngay lúc này, một vị y tá giang hai tay từ phía sau ôm eo Lý Hỏa Vượng, nhưng bị hắn bắt lấy ngón áp út gập mạnh, bẻ thành hình chữ L.
"A a a!"
Tuy Lý Hỏa Vượng bị trói tay chân nhưng một đấu với sau vẫn không chút nào bị yếu thế.
Thừa dịp vòng vây đối phương bị hổng một lỗ, Lý Hỏa Vượng kéo còng tay ra siết cổ một y tá.
Trong tiếng gào thảm thiết của người kia, Lý Hỏa Vượng dùng răng xé xuống miếng da trên cổ anh ta, lộ ra động mạch chủ ở dưới.
Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng dữ tợn, trong miệng nhai máu, dùng ánh mắt ăn thịt người trừng tất cả người ở trong phòng.
Cảnh tượng kinh sợ các y tá khác trong phòng, bệnh nhân tâm thần không uống thuốc này rõ ràng bị buộc còng tay mà còn lợi hại như thế.
Trong phút chốc không ai dám xông lên, dù sao bọn họ chỉ lấy tiền lương cứng, thật sự không đáng liều mạng.
“Kêu Ngô Thành đến gặp ta! Nếu không thì đừng trách ta làm chết tên này!" Lý Hỏa Vượng kề hàm răng vào mạch máu ngẫu nhiên mấp máy của người kia.
“Cậu ... cậu đừng kích động! Tôi đi tìm Ngô bác sĩ, cậu tuyệt đối đừng kích động!" Một vị y tá vội vàng an ủi mấy câu, sau đó lao ra tìm người.
Lý Hỏa Vượng vốn không định đi đến bước này, nhưng những người này hiếp người quá đáng!
Nếu mấy người đó không muốn giảng đạo lý thì hắn đành dùng bạo lực.
Lý Hỏa Vượng xem mọi thứ trước mắt, trong lòng tính toán kế tiếp nên làm như thế nào.
Hắn biết làm như vậy thì về sau sẽ có rắc rối không ngớt, nhưng Lý Hỏa Vượng không cách nào, nếu không làm hành động trong khi còn có tự do, lỡ như hắn bị bọn họ bắt lấy thì lúc đó muốn làm gì cũng không thể.
Rất nhanh có tiếng giày da vang lên, vẻ mặt Ngô Thành nghiêm túc mang theo đám y tá và bác sĩ đẩy mở cửa đi vào trong phòng.
Khi thấy bộ dạng khủng bố của Lý Hỏa Vượng thì Ngô Thành nói nhỏ với người đi cùng:
“Suy đoán của tôi quả nhiên không sai, giường số 16 chỉ tạm thời ức chế tình hình bệnh chứ không được chữa khỏi, bị kích thích một chút là sẽ tái phát.”
Lý Hỏa Vượng biết dù lúc này hắn nói là Ngô Thành muốn hại mình thì người khác căn bản sẽ không tin, chỉ cho rằng hắn phát bệnh, cần tìm một người chứng minh sự trong sạch của hắn.
“Ngô Thành! Đưa di động cho ta! Ta muốn gọi điện thoại cho Dịch Đông Lai!” Lý Hỏa Vượng lớn tiếng nói ra yêu cầu của mình với Ngô Thành.
“Được, tôi đưa di động cho cậu, cậu đừng kích động." Ngô Thành lấy điện thoại di động ra khỏi túi, quẹt mở máy, đi hướng Lý Hỏa Vượng.
Sợ đối phương hội làm khó dễ, trong lòng Lý Hỏa Vượng cảnh giác 120%.
Dường như trong tình huống này, Ngô Thành cũng không thể làm cái gì, anh ta đặt di động vào tay Lý Hỏa Vượng, đưa mặt về phía hắn chậm rãi lùi ra sau.
Lý Hỏa Vượng khẽ thở phào một hơi, nhanh chóng mở danh bạ, tìm được số điện thoại với cái tên đàn anh Dịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận