Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 430: Âm thanh

Trên con sông lớn xuyên qua Ngân Lăng Thành cũng xuất hiện đốm lửa đung đưa trong các chiếc thuyền hoa.
“Đại Lương bày nhiều trò thật.” Lý Hỏa Vượng nhìn những đèn Khổng Minh này, lẩm bẩm.
Cậu cảm giác được Đại Lương khác hẳn với nơi khác, chỉ riêng nội tình đã hoa hòe.
"Đúng rồi, Miểu Miểu, Tứ Tề, Hậu Thục, Thanh Khâu, Đại Lương, đi qua Đại Lương thì đến nước nào?” Lý Hỏa Vượng hỏi Bạch Linh Miểu ở bên cạnh.
“Đi qua Đại Lương? Không còn nữa, toàn là nước biển."
Nghe lời này, trong lòng Lý Hỏa Vượng lộ ra một chút hiểu rõ, thì ra Đại Lương Quốc này gần biển, không biết trên biển có quốc gia khác hay không.
“Nhưng dù có chỉ sợ rằng cũng ... ".
Trong lúc Lý Hỏa Vượng suy nghĩ thì một âm thanh rất nhỏ vang lên bên tai cậu, âm thanh rất hỗn độn, trong đó xen lẫn tổ hợp chữ một vài người dùng.
"Đói ... Khẩu ... Mộc ... ".
Âm thanh này vừa xuất hiện thì toàn thân Lý Hỏa Vượng liền dựng đứng lông tơ, đứng bật dậy, sắc mặt hết sức khó coi nhìn bốn phía.
Lý Hỏa Vượng gây ra động tĩnh rất lớn, thế cho nên canh đổ một ít ra bàn, không khí vừa rồi còn náo nhiệt nháy mắt yên lặng.
Những người đang ngồi, cùng với người ở gần đó đều kinh ngạc quay đầu nhìn Lý Hỏa Vượng.
"Lý sư huynh ...?"
Cảm giác được sư huynh đệ khác lo lắng nhìn qua, Lý Hỏa Vượng nhẹ lắc đầu lại ngồi xuống, biểu cảm nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
"Không có gì, ngươi cũng biết con người của ta có bệnh cũ, ăn đi.”
Nghe lời này, tất cả mọi người thế này mới buông xuống lo lắng, lại ăn uống.
Nhưng Bạch Linh Miểu ngồi bên tay trái của Lý Hỏa Vượng chú ý bàn tay cầm bát của cậu khẽ run.
Ăn uống no đủ rồi bọn họ ra tửu lâu, đi hướng khách điếm. Dọc đường đi, Lữ Trạng Nguyên vẻ mặt đau lòng tính nhẩm tiền cơm bằng bao nhiêu con heo.
Khi ăn thì thả cửa, nhưng lúc trả tiền, thấy bạc mình kiếm được tiêu hết làm Lữ Trạng Nguyên còn hơn bị giết.
“Lý sư huynh thật sự không sao chứ?” Bạch Linh Miểu hai tay nắm lấy tay phải đầy vết chai vì cầm kiếm lâu dài của Lý Hỏa Vượng.
“Đừng lo, bây giờ ta ăn Hắc Thái Tuế, bệnh đã ổn định rồi.” Lý Hỏa Vượng cho Bạch Linh Miểu một ánh mắt an tâm.
Về khách điếm, mọi người trở về phòng của mình, bàn tán về những gì chứng kiến đêm nay, vừa rửa mặt súc miệng.
Mãi khi khách điếm đậy ván cửa, tắt ngọn nến vẫn không có bất cứ chuyện gì phát sinh.
Khuya khoắt, Lý Hỏa Vượng nằm ở trên giường bỗng mở mắt ra, quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Linh Miểu đang ngủ ở bên cạnh, rút tay ra từ dưới cổ cô ấy, vén chăn lên, đi hướng hậu viện khách điếm.
Lý Hỏa Vượng vừa đi tới bên xe ngựa trói Hắc Thái Tuế, Màn Thầu ở đây trông chừng xe liền chui ra từ gầm xe, vẫy đuôi với cậu.
Lý Hỏa Vượng bỗng hất màn xe lên, nhìn thấy Hắc Thái Tuế bị trói chặt bằng gân trâu.
Nhìn Hắc Thái Tuế này, Lý Hỏa Vượng sắc mặt cực kỳ khó xem nhớ lại âm thanh lúc trước nghe.
Từ sau khi ăn Hắc Thái Tuế, trong một khoảng thời gian, hết thảy đều bình thường cực kỳ nên Lý Hỏa Vượng quên mất chính mình là Tâm Tố, nhưng hôm nay cậu lại lần nữa bị ảo thính.
Lý Hỏa Vượng nhìn Hắc Thái Tuế ở trước mắt, giọng cậu run rẩy hỏi:
“Mẹ, có thể kêu Vương bác sĩ đến được không? Con có chuyện muốn bàn với ông ta.”
Qua một lúc, Lý Hỏa Vượng khép mắt rồi lại mở, bình tĩnh nhìn Hắc Thái Tuế:
"Vương Vi, là ông sao? Có phải mấy tiếng trước ông dùng thuốc gì với ta không?”
Lý Hỏa Vượng hỏi nhưng Hắc Thái Tuế không có phản ứng gì, trì độn dùng những cái miệng trên người phun ra nuốt vào chất lỏng dơ bẩn đặc quánh.
"Nếu thật sự là ông thì ta nói cho ông biết thuốc đó có hiệu quả, hãy tăng lớn lượng thuốc cho ta.”
Lý Hỏa Vượng yên lặng chờ đợi ảo thính lại xuất hiện, nhưng mà sự tình gì đều không có phát sinh.
Nhìn quái vật đầy xúc tu mấp máy, Lý Hỏa Vượng hít thở nặng nề, đè thấp giọng biểu cảm dữ tợn hô:
“Đừng làm mấy trò này nữa! Muốn khiến ta cho rằng bên kia là thật, có năng lực liền kéo toàn bộ của ta lại đi!”
Trong tiếng rống của Lý Hỏa Vượng, thân thể Hắc Thái Tuế mấp máy, gồng sức muốn cho xúc tu bị trói lấy lại từ do, nhưng da trâu rắn chắc khiến hành động của nó vô ích.
“Hộc ... hộc ...” Lý Hỏa Vượng thở hổn hển, âm thanh đột nhiên vang lên đó khiến nỗi lòng của cậu rối bời.
Lý Hỏa Vượng đứng thẫn thờ trong chuồng ngựa, giống như đang đợi toàn bộ thế giới sụp đổ.
Không biết qua bao lâu, ngoài tường vang tiếng tre gõ vào nhau:
“Cách! Trời nóng dễ cháy! Cách! Cách! Cẩn thận đèn lửa!”
Nghe tiếng gõ canh ở bên ngoài, Lý Hỏa Vượng biết đã canh bốn, cậu đứng đây mấy tiếng rồi nhưng bốn phía vẫn không bất cứ biến hóa, trái tim hoảng loạn của cậu mới bình tĩnh lại.
Lý Hỏa Vượng lấy một con dao găm từ trong bao dụng cụ tra tấn đặt bên dưới ra, lại cắt một miếng thịt trên người Hắc Thái Tuế nhét vào miệng nhai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận