Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 447: Nghĩ cách

“Ồ, vị đại sư này, ngươi là ai?”
"Ta không phải đại sư gì, ta là hòa thượng, ngươi tên là gì?”
“Ta tên gì hả?” Tọa Vong Đạo nhìn hướng bóng lưng của Lý Hỏa Vượng, trên mặt lại lần nữa lộ ra nụ cười châm chọc:
“Ta tên Hồng Trung."
Lý Hỏa Vượng lạnh lùng quay đầu nhìn hắn một cái: “Ngươi tên Hồng Trung? Ta thì thấy ngươi muốn làm Hồng Trung đến điên rồi!”
Lúc này két một tiếng, cửa bỗng mở ra, Bạch Linh Miểu bưng đồ ăn đi vào.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng vịn tường di chuyển thì cô ấy cực kỳ kinh hoàng, vội vàng buông xuống đồ ăn lại đây nâng: "Lý sư huynh, bị thương còn chưa khỏe thì đừng đi lung tung!”
Dìu Lý Hỏa Vượng vào cạnh bàn trấn an cậu xong, Bạch Linh Miểu bưng bát canh gà đầy mỡ, dùng thìa gốm sứ múc lên đặt bên môi thổi nhẹ, đưa tới miệng của Lý Hỏa Vượng.
"Ta chỉ là bị thương, không trở nên tàn phế.”
Lý Hỏa Vượng vươn tay nhận lấy thìa và canh gà từ tay Bạch Linh Miểu, uống từng hớp.
Một người ăn canh một người nhìn, trong phòng hiếm có yên tĩnh trở lại.
"Miểu Miểu, lần này Tiên gia hiếm hoi có ích, không ngờ có thể kéo ta trở về từ quỷ môn quan, xem ra mang theo muội là đúng. Dương Thọ Đan trong hồ lô còn bao nhiêu viên?”
Nghe lời này, Bạch Linh Miểu mang theo một chút do dự mở miệng nói: "Lý sư huynh, thật ra đám Tiên gia ...”
Bạch Linh Miểu đang nói thì một bàn tay phụ nữ với móng đen dài vỗ vai của cô ấy.
Lý Hỏa Vượng ngừng múc thìa, khi cậu nhìn thấy chủ nhân của bàn tay là Đại Thần của Bạch Linh Miểu thì húp canh tiếp:
"Có việc?"
Theo như Lý Hỏa Vượng biết, Đại Thần xuất hiện vào ban ngày là phi thường hiếm thấy. Nếu cậu không nhớ lầm thì đây là lần đầu tiên.
Dưới ánh nhìn của Lý Hỏa Vượng, cái đầu bị khăn trùm đầu đỏ che phủ chậm rãi cúi thấp, bao phủ Bạch Linh Miểu ngạc nhiên vào.
Nhìn hai cái đầu bị khăn trùm bao phủ, trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra một chút nghi hoặc, cậu định dùng thính giác siêu nhạy nghe lén hai người phụ nữ làm gì dưới tấm khăn.
Nhưng trừ tiếng sột soạt cực nhỏ ra, Lý Hỏa Vượng không nghe được gì.
“Làm gì vậy? Gần sát như vậy chắc dán dính vào nhau luôn, lẽ nào bọn họ có chuyện gì muốn lừa ta?”
Trong lúc Lý Hỏa Vượng nghĩ vậy thì tay Bạch Linh Miểu túm lấy một góc khăn trùm đầu đỏ kéo nhẹ, dưới khăn trùm chỉ có một cái đầu của cô ấy.
“A, lần sau muội nói cho Đại Thần là ảo thuật bắt đầu giỏi rồi đấy.” Lý Hỏa Vượng cầm đũa ăn thức ăn còn lại.
Bạch Linh Miểu hơi mất tự nhiên, nụ cười gượng gạo.
"Không sao chứ? Nàng ta vừa nói gì với muội?” Lý Hỏa Vượng vừa nhai vừa hỏi.
"Không có việc gì, không có việc gì."
"Không có việc gì thì ăn cơm đi, đừng đứng đó nhìn.”
Nếu hỏi trực tiếp chắc chắn Bạch Linh Miểu không chịu nói, chờ có rảnh đi hỏi bằng hữu tốt nhất của cô ấy là Xuân Tiểu Mãn.
Trong khi Lý Hỏa Vượng nói như vậy, Bạch Linh Miểu bỗng nhiên xoe tròn mắt, dùng tay chỉ hướng mũi của cậu:
“Lý Hỏa Vượng! Trong lỗ mũi của huynh ...”
Lý Hỏa Vượng nghi hoặc dùng tay sờ, bỗng chạm vào một cây xúc tu nhỏ đầy chất nhầy.
Nhưng Lý Hỏa Vượng không hoảng loạn, dùng móng tay bấm một cái, xúc tu lập tức rụt lại.
“Lý sư huynh, lúc trước muội đã muốn nói rồi, thứ huynh ăn vào rất kỳ lạ! Chúng ta thả nó đi đi.”
Chỉ cần là người bình thường khi thấy cảnh tượng vừa rồi đều biết trong thân thể của Lý Hỏa Vượng có vấn đề, là vấn đề lớn.
Lý Hỏa Vượng không một giây chần chừ dứt khoát trả lời:
"Không được."
Nhìn vẻ mặt Bạch Linh Miểu ủy khuất, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, thả chậm ngữ khí nói: "Ta có thể xử lý, đây chỉ là vấn đề nhỏ.“.
Lý Hỏa Vượng đương nhiên biết Hắc Thái Tuế trong người mình có biến đổi khác, hơn nữa rất có thể là phát triển theo chiều hướng xấu.
Nhưng dù vậy vẫn không thể ngừng dùng Hắc Thái Tuế. Vì ngăn cách ảo giác, dù cho tác dụng phụ lớn cỡ nào thì cậu vẫn phải chịu đựng.
Hơn nữa so với chuyện khác, Hắc Thái Tuế ở trong bụng cậu chỉ là vấn đề nhỏ.
Lý Hỏa Vượng dùng bàn tay không có móng cái nhẹ vỗ mu bàn tay mềm mại của Bạch Linh Miểu:
"Ngoan, ăn cơm, không có việc gì."
Bạch Linh Miểu muốn nói vài điều nhưng không được, ủ rũ lại cầm đũa lên, ăn như nhai cỏ.
Ăn cơm xong, Lý Hỏa Vượng lại bị đưa lên giường nằm, theo lời của Bạch Linh Miểu là bây giờ cậu cần tĩnh dưỡng.
Trong phòng rất yên lặng, đến mức có thể nghe tiếng kim rơi, nhưng trong lòng Lý Hỏa Vượng còn treo một việc không giải quyết, căn bản không tĩnh dưỡng được.
"Chúng ta tâm sự đi. " Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên nói với xà nhà trên đỉnh đầu.
Hòa thượng nửa người mắc kẹt trong tường kinh ngạc hỏi:
“Hồng Trung, hắn đang nói chuyện với ngươi hả?”
Hồng Trung lắc cái đầu máu thịt nhầy nhụa nói:
“Không, hắn nói chuyện với Hắc Thái Tuế trong bụng, ha ha, thú vị thật.”
Lý Hỏa Vượng hoàn toàn phớt lờ hai ảo giác nói chuyện với nhau, lặng lẽ chờ đợi đối phương đáp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận