Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 376: Hắc Thái Tuế

Lời này đã nhắc nhở mọi người, tất cả mọi người vội vã tiến lên, bắt đầu giúp các cơ quan khác của Lý Hỏa Vượng trở lại vị trí ban đầu.
Quá trình này không rõ ràng, mặc dù tua trắng có thể giúp dịch chuyển nhưng từ đầu đến cuối vẫn không chuẩn được.
Đến lúc này, cần phải tự mình động dao tu sửa lại.
Cẩu Oa cẩn thận di chuyển tai trái của Lý Hỏa vượng, bàn tay run rẩy, thứ đó lạch cạch một chút, rơi xuống đất.
Cậu ấy hoảng sợ nhặt lên, lặng lẽ nhìn trái nhìn phải, nhổ lên một chút nước bọt, run rẩy gắn về phía đầu của Lý Hỏa Vượng.
Một bàn tay đặt lên vai Cẩu Oa khiến cậu ấy sợ hãi run lên, vừa quay đầu lại liền thấy Bạch Linh Miểu đang cầm kim chỉ trong tay: "Đưa cho ta, ta khâu lại cho huynh ấy.”
Cẩu Oa ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đưa qua.
Lần tra tấn này gần như có thể so sánh với khổ hình, có lẽ là do vui mừng khi bắt được Hắc Thái Tuế, hoặc là do Lý Hỏa Vượng sớm đã quen với đau đớn rồi.
Khi cơ thể hỗn độn của cậu miễn cưỡng được ghép lại thành hình người, trời cũng đã sáng, nhưng tiếng hét thảm của Lý Hỏa Vượng vẫn tràn đầy sức lực.
“Tạm thời như vậy đi, đợi vết thương lành hẳn lại từ từ sửa lại như vậy.” Lời nói của Lý Hỏa Vượng khiến tất cả mọi người như trút được gánh nặng.
Nhìn Lý Hỏa Vượng máu thịt lẫn lộn trước mặt, Xuân Tiểu Mãn không thể chịu nổi nữa, vừa quay đầu nằm bò trên đất, lại lần nữa nôn ra từng bãi lớn.
Có điều, dạ dày của cô ấy đã gần như được làm sạch trong hai lần nôn trước, giờ nôn ra cũng chỉ là nôn ra nước.
Bạch Linh Miểu hai tay run rẩy, hết lần này đến lần khác vuốt ve mái tóc đen của Lý Hỏa Vượng, hai mắt rưng rưng, lời nói lấp đầy trong miệng nhưng không thể nói ra lời nào.
"Khóc cái gì, phải cười chứ. Chúng ta không ai chết cả, không những bắt được Hắc Thái Tuế còn bắt được một tù binh, đây là chuyện tốt mà.”
“Hơn nữa Miểu Miểu, muội xem khuôn mặt này của huynh tốt biết bao, lúc nào xem chán rồi, muội có thể đổi.” Lý Hỏa Vượng cười haha, cố gắng nháy mắt ra hiệu với cô ấy.
Lý Hỏa Vượng biết rằng dáng vẻ hiện tại của mình rất thảm, hơn nữa mình thực sự rất đau, đau đến muốn chết.
Nhưng cậu phải giả vờ không để tâm, bởi vì nếu cậu không ngừng phàn nàn hét thảm, không những không giải quyết được vấn đề mà còn sẽ khiến những người khác sa sút tâm trạng.
Đây là kỹ năng cậu học được từ La Quyên Hoa, vợ của Lữ Cử Nhân, khi có chuyện không thể tránh khỏi, để không làm những người xung quanh buồn lòng, có lẽ có thể thử giả vờ như không để tâm chút nào.
Tuy nhiên, Lý Hỏa Vượng rõ ràng không học được tinh túy, cậu càng cười lớn, Bạch Linh Miểu càng khóc to hơn.
Cuối cùng Lý Hỏa Vượng mệt rồi, mệt theo đúng nghĩa đen, con mắt duy nhất của cậu từ từ nhắm lại: “Huynh nghỉ ngơi một chút trước... đến nơi thì đánh thức huynh... đợi huynh tỉnh rồi, chúng ta lại tìm đường trở về.”
Nói xong câu này, Lý Hỏa Vượng lập tức mất đi ý thức.
Trong mơ hồ, có một số thứ vô cùng quen thuộc lúc hiện lúc chìm trong ý thức của Lý Hỏa Vượng. Cậu muốn làm rõ đó là gì nhưng lại không làm được.
Trong lúc mơ mơ màng màng, mạch suy nghĩ của Lý Hỏa Vượng rất rời rạc, thường quên mất mình đang nghĩ gì vào giây phút trước đó.
Đột nhiên, một bầu trời đầy sao lấp lánh chiếm lấy tâm trí của Lý Hỏa Vượng. Lúc này, Lý Hỏa Vượng nhớ ra rằng đây là bầu trời mà mình và Dương Na đã nhìn ngắm cả một đêm ở sân thượng của trường học, thứ mình nhìn thấy hiện tại là ký ức trong quá khứ của mình.
"Na Na, xin lỗi, ta mắc bệnh rồi, ta phải nghỉ học chữa bệnh.” Cậu thiếu niên ôm lấy cô thiếu nữ, nhẹ nhàng nói.
"Vậy khi nào thì anh có thể khỏi bệnh? Phải rất lâu sao?” Cô gái khẽ lắc lư hai bàn tay đang đan vào nhau của hai người.
"Ta cũng không biết, nhưng em yên tâm, vì em, ta nhất định sẽ nỗ lực phối hợp trị liệu, mau chóng xuất viện.”
“Ta đã nói rồi, chúng ta phải thi vào cùng một trường đại học, sau đó, đợi đến lúc ra trường, ta sẽ cưới em.”
Đột nhiên nghe thấy lời này, cô gái rất ngượng ngùng, nhưng cuối cùng vẫn khẽ gật đầu: “Được, em đợi anh.”
Lúc này, hai người cực kỳ non trẻ càng lúc càng tiến lại gần nhau, cuối cùng dính vào nhau.
"Hỏa Vượng? Huynh sao rồi?”
"Lý sư huynh, huynh không sao chứ?"
"Lý Hỏa Vượng! Huynh đứng lên cho muội!"
"Tiểu Lý, anh nghĩ bên kia là thật hay là bên này là thật?”
Đủ loại âm thanh kêu gọi không ngừng xé rách hồi ức tốt đẹp duy nhất nơi sâu nhất trong lòng Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng không muốn quay trở lại, cậu muốn mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc đẹp đẽ này, nhưng điều này được định sẵn là không thể, mọi thứ xung quanh bắt đầu sụp đổ, ký ức đẹp đẽ này dần dần bị phân mảnh vụn nát.
“Ha!” Lý Hỏa Vượng người đầy mồ hôi lạnh, đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy Bạch Linh Miểu đang ôm đầu mình, nhẹ nhàng cúi người xuống, truyền sữa dê trong miệng qua cho cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận