Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1582: Ngoại truyện - Thanh Vượng Lai (1)

Thanh Vượng Lai chậm rãi mở mắt ra, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, chờ đồng hồ báo thức reo chuông lúc bảy giờ.
Thanh Vượng Lai dời tầm mắt xuống nhìn nơi ở của mình, đó là một biệt thự, không gian không lớn, rộng hơn 300 mét vuông, được trang trí đơn giản, màu trắng.
Nơi này quả thực có chút nhỏ, nhưng cũng đủ cho một người ở. Anh ta đã quen ở một mình, ở một mình rất thoải mái, cũng không có ý định đột phá vùng an toàn của mình.
Ring ring ring!
Khoảnh khắc đồng hồ báo thức reo chuông, Thanh Vượng Lai bật dậy khỏi giường, bắt đầu rửa mặt súc miệng mặc đồ.
Thanh Vượng Lai đi ra ngoài đúng 7 giờ 20, lái xe 30 phút, trên đường mua một chiếc bánh kếp trái cây, đến nhà tù Bạch Tháp vừa lúc 8 giờ.
Công việc ở đây đương nhiên không bận rộn ngộp thở như khoa ngoại và phụ sản của bệnh viện lớn, nhưng cũng chẳng thoải mái hơn bao nhiêu.
Thanh Vượng Lai pha một ly trà, vừa mới chuẩn bị ăn bánh kếp thì có người đi vào cửa, đó là một người đàn ông để râu ria, vóc dáng cao to:
“Thanh bác sĩ, khách quý đến, đi xem đi.”
"Cái gì?"
“Thì là cái người lúc trước lên hot search, chúng ta may mắn được phân phối việc này.”
“Ồ?” Nghĩ tới tin tức trước đó đã xem, Thanh Vượng Lai bỗng nhiên có hứng thú: “Chúng ta đi xem một chút đi.”
Chẳng bao lâu sau, hai người đã nhìn thấy Lý Hỏa Vượng trong phòng chăm sóc đặc biệt.
"Thanh bác sĩ, đây là hồ sơ bệnh án của bệnh nhân số 13. bác sĩ hãy xem đi, chuyển từ bệnh viện An Định qua.”
Thanh Vương tới lấy hồ sơ bệnh án, mở ra đọc: "Là anh ta à..."
Mặc dù tên thật sẽ không được đưa lên tin tức, nhưng các bác sĩ tâm thần cũng có vòng tròn riêng, nếu có gió thổi cỏ lay gì thì mọi người sẽ biết.
"Ừm, chính là Lý Hỏa Vương, số một hot search, tên điên cầm dao cứu bạn gái."
Sau khi nhanh chóng xem qua hồ sơ bệnh án, Thanh Vượng Lai nhìn qua tấm kính một chiều, quan sát thiếu niên mặc áo trói buộc, tuyệt vọng gào thét, nghiêm túc lắng nghe những lời nói điên khùng.
“Không.”
Thanh Vượng Lai khép lại hồ sơ bệnh án, sau đó lời nói thốt ra từ miệng anh ta khiến các đồng nghiệp đứng bên cạnh giật mình.
“Tên đó không phải đi cứu bạn gái mà là đi giết cô ấy, bệnh nặng quá rồi."
"Cái gì?! Không thể nào! Đó là bạn gái của anh ấy, một cô gái xinh đẹp như vậy." Tiền bác sĩ đứng một bên lộ vẻ mặt ngạc nhiên.
“Đúng rồi, tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này, sao có thể? Động cơ của anh ta là gì?" Thanh Vượng Lai trầm ngâm.
"Chúng ta đang điều tra tội phạm à? Anh ta bị bệnh tâm thần nằm trên giường số 13, lẽ nào động cơ này chưa đủ lớn sao?"
Thanh Vượng Lai có chút bất mãn liếc nhìn đối phương:
“Tiền bác sĩ nói lời này hơi mất trình độ nghề nghiệp, ai nói bệnh tâm thần giết người thì không cần lý do? Mỗi người bệnh tâm thần đều có lý do giết người, chẳng qua nó chỉ hợp lý đối với người bệnh.”
“Ài.” Tiền Phúc thở dì vuốt râu: “Yêu ma quỷ quái gì đều nhét vào chỗ chúng ta.”
"Đừng phàn nàn nữa, chúng ta hãy nghĩ ra phương án điều trị đi. Bệnh viện trước đó đã dùng đủ loại thuốc thông thường, nhưng hiệu quả không được tốt lắm." Thanh Vượng Lai bắt đầu lật nhanh từng trang.
“Còn chữa làm gì, nói câu không dễ nghe, Bạch Tháp chúng ta là dùng để trấn, nhốt không cho cậu ta chạy ra xem như hoàn thành nhiệm vụ.”
Thanh Vượng Lai liếc qua Tiền Phúc:
"Sư huynh, con người sống trên đời vẫn cần có chút ít lý tưởng, không lẽ anh định ở trong ngục giam này đến lúc về hưu hay sao?”
“Chứ cậu muốn sao? Chữa khỏi cho cậu ta? Phát luận văn vèo vèo, thăng chức vùn vụt à?”
"Mặc kệ có thể làm được hay không, chúng ta trước tiên phải thử xem.” Thanh Vượng Lai nói rồi đi hướng cửa sắt.
Tiền Phúc vội vàng đuổi theo: “Vậy cậu phải cẩn thận, tên này quái dị lắm, nghe nói bác sĩ chữa cho cậu ta trước đó bị buộc đến mức khùng luôn.”
Thanh Vượng Lai không có đánh rắn động cỏ, mà là chờ bác sĩ khác vào khám thì đứng ở bên ngoài lén dự thính.
Một quả bom như vậy đưa vào khu vực giam, các lãnh đạo rất trọng thị, đương thiên khiến cho các thầy thuốc tiến hành hội chẩn, Thanh Vượng Lai tự nhiên cũng đi.
Thanh Vượng Lai không phát biểu ý kiến trong hội chẩn, chỉ là cố gắng hết sức nghe ý tưởng của bác sĩ khác.
Cuối cùng xác định phương án điều trị không quá khác lạ, nói đơn giản là ưu tiên điều trị an toàn.
Thanh Vượng Lai cũng hiểu được, dù sao đối phương bây giờ là một củ khoai nóng hổi, ai cầm lấy cũng ăn ngủ không yên.
“Phòng ngự tâm lý của tên này rất cao, cậu ta được bác sĩ chữa nhiều lần, phương pháp chữa trị thông thường không còn hiệu quả.”
“Ở bệnh viện trước đã cho ăn đủ thứ thuốc, e rằng đã có chất kháng thuốc.” Nửa người của Tiền Phúc dựa vào bánh kếp, vừa nhai vừa nói.
“Ừ, đúng là khó thật.”
Thanh Vượng Lai khoanh tay gật đầu, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi lại nói: “Nhưng sau khi xem hết video giám sát của anh ta thì tôi cảm thấy loại tình huống này cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp."
“Bằng cách nào?”
“Chúng ta tìm một người làm bác sĩ chủ trị, ở mặt ngoài giả vờ chữa giúp anh ta, còn chúng ta thì đóng giả làm người trong hoang tưởng của anh ta, chờ khi tâm lý cảnh giác của anh ta hạ xuống mức thấp nhất thì lén điều trị.”
“Với bệnh nhân khác có lẽ không được, nhưng có thể thử với anh ta, hoang tưởng của anh ta vô cùng hoàn thiện.”
"Chúng ta? Tại sao lại là tôi? Cậu muốn tôi lại đóng vai bệnh nhân tâm thần phải không?" Khuôn mặt của Tiền Phúc lập tức sa sầm xuống.
“Gì mà đóng giả, rõ ràng là đúng nhân vật, anh nhìn xem bộ đồ anh mặc thích hợp cỡ nào.” Thanh Vượng Lai vỗ mạnh lên vai Tiền Phúc mặc bộ đồ sọc trắng xanh.
"Đừng sợ, nếu như bên trên có trách tội thì tôi gánh hết cho.”
“Được rồi, có câu nói này của cậu là được, vậy tôi sẽ tìm thêm vài diễn viên cho.” Tiền Phúc lập tức móc điện thoại ra gọi người.
"Nhưng điều đáng lo ngại hiện nay là liệu điều này có khi nào khiến tình hình bệnh của giường số 13 càng kém không?”
“Không đâu, hiện giờ anh ta đã như vậy rồi, còn có thể nặng đến mức nào nữa?”
“Chúng ta đi hỏi chủ nhiệm khu nhà giam đi.”
“Được.” Nói xong, hai người đi về phía văn phòng chủ nhiệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận