Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 352: Nguồn gốc

Là một con chó, Màn Thầu rõ ràng không hiểu được những cảm xúc như vậy, nó vẫn gặm lấy đồ vật kia và xoay quanh Lý Hỏa Vượng.
Khi đuôi của Màn Thầu chạm vào bắp chân mình lần thứ năm, Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài và nhìn cúi đầu nhìn xuống Màn Thầu: "Nhả thứ trong miệng ra cho tao, nếu mày còn tha đồ về nữa, có tin tao ninh mày đi không?”
Màn Thầu nhả đồ vật kia trong miệng ra trước mặt Lý Hỏa Vượng, ngồi xổm ở đó và vẫy đuôi nhìn Lý Hỏa Vượng.
"Đây là thứ gì vậy chứ? Chẳng lẽ là da rắn lột sao? Thanh Khâu có con rắn lớn như vậy?”
Cẩu Oa dùng dao để móc lấy đồ vật mà Màn Thầu tha đến, giơ lên không trung.
Ngay sau đó, một bóng đen từ bên cạnh lao ra khiến mọi người giật mình.
Đó chính là Lý Hỏa Vượng, cậu vừa rồi còn mang theo vẻ không để tâm, lúc này hai tay run rẩy cầm lấy thứ đó, vẻ mặt trông vô cùng kích động.
"Đây là... Hắc Thái Tuế!"
"Lý sư huynh? Huynh sao vậy?” Khi Cẩu Oa đang đầy vẻ thận trọng nhìn thấy Lý Hỏa Vượng bỏ thứ đó vào miệng và bắt đầu nhai, trong lòng lập tức căng thẳng.
"Hỏng rồi, Lý sư huynh lại phát bệnh rồi.”
Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không thèm để ý đến cậu ấy đang nghĩ gì, cậu thưởng thức kĩ mùi vị của lớp da mỏng này. Càng nhai, trên khuôn mặt cậu càng thêm kích động: “Mùi vị này không sai được, đây chính là da của Hắc Thái Tuế. Bệnh tâm thần của ta có cách chữa rồi.”
Mặc dù lớp da này đã hoàn toàn khô nhưng Lý Hỏa Vượng đã từng nhìn thấy nó một lần nên biết rằng sau khi Hắc Thái Tuế chết sẽ hóa thành một vũng nước, chỉ còn lại một lớp da này.
Tại sao thứ này lại biến thành như vậy hoàn toàn là do Hắc Thái Tuế bị mất nước sau khi chết.
Hiện tại hoàn toàn không có bất kỳ manh mối nào, nếu nói rằng có thể tìm ra cách giải quyết Tâm Tố, hoàn toàn chính là kẻ ngốc nói mê, hy vọng vô cùng mong manh.
Hắc Thái Tuế có thể giúp mình cách ly khỏi ảo giác, cho dù chỉ là tạm thời cũng có thể có tác dụng lớn.
"Màn Thầu! Thứ này mày tìm được ở đâu vậy?" Lý Hỏa Vượng quay đầu hỏi Màn Thầu.
“U u…” Con chó cụp tai nghiêng trái nghiêng phải với chủ nhân của mình, rõ ràng là không hiểu ý.
Lý Hỏa Vượng trực tiếp đặt tấm da của Hắc Thái Tuế trước mũi nó: "Ngửi! Đi tìm thứ này về đây!"
“Gâu gâu!” Lần này, Màn Thầu tựa hồ hiểu được ý của Lý Hỏa Vượng, ngửi ngửi tấm da màu đen đó rồi xoay người chạy về phía bãi cỏ bên cạnh.
"Để xe bò ở chỗ Tôn Bảo Lộc trước. Chúng ta không đi nữa. Đợi tìm thấy Hắc Thái Tuế rồi đi sau.” Nói xong, Lý Hỏa Vượng chống nạng, vội vàng đuổi theo.
Tuy rằng không biết Lý Hỏa Vượng muốn làm gì, nhưng những người khác vẫn đi theo, với bộ dạng hiện tại của cậu, thật sự sợ rằng lại phát bệnh rồi.
Lần này Màn Thầu đã chạy một quãng đường rất xa, xa đến mức nách của Lý Hỏa Vượng bắt đầu rỉ máu do ma sát với nạng.
"Cộp cộp cộp.” Tiếng móng ngựa vang lên, Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn lại, phát hiện chính là Tôn Bảo Lộc, cậu ấy đang dẫn theo một số người Thanh Khâu đuổi theo.
"Lý sư huynh! Huynh muốn tìm cái gì? Lên ngựa đi! Đệ đưa huynh đi!"
Lý Hỏa Vượng dẫm chân lên yên ngựa, trực tiếp quay người lên ngựa, lấy tay chỉ vào Màn Thầu đang điên cuồng chạy phía xa: “Đuổi theo nó!"
Ngựa đương nhiên đi nhanh hơn Lý Hỏa Vượng rất nhiều, cũng không bị Màn Thầu bỏ càng lúc càng xa.
Dần dần, mặt trời dần treo trên không trung, không khí cũng trở nên nóng hơn.
"Xa như vậy? Rốt cuộc Màn Thầu tìm thấy Hắc Thái Tuế ở đâu?"
Lý Hỏa Vượng vừa suy nghĩ vừa đưa tay chạm vào thanh trường kiếm sau lưng, Hắc Thái Tuế có thể rất nguy hiểm với mình trong quá khứ nhưng đối với mình của hiện tại mà nói đã hoàn toàn vô dụng rồi.
Bây giờ không nên suy nghĩ xem Hắc Thái Tuế có uy hiếp mình hay không, mà nên nghĩ đến việc làm thế nào để bắt sống Hắc Thái Tuế, làm thế nào để giam cầm nó, ăn thịt nó từng chút từng chút một.
Khi Lý Hỏa Vượng đang cân nhắc những vấn đề này, Màn Thầu đang chạy điên cuồng phía xa đột nhiên không thấy đâu nữa.
Khi ngựa đuổi qua đó, Lý Hỏa Vượng mới phát hiện ra rằng Màn Thầu không phải là biến mất mà chỉ là chạy đến một chỗ trũng thấp trong vùng cỏ.
Ở bên trái chỗ trũng thấp có một chiếc hang tròn không có quy tắc, trông giống như hang thỏ thường thấy trên thảo nguyên.
Chỉ là cho dù nhìn thế nào thì cái hang này cũng không giống như cái hang do thỏ đào ra, bởi vì nó quá lớn, ít nhất cũng rộng một trượng.
Lý Hỏa Vượng xoay người xuống ngựa, đến bên Màn Thầu đang chạy vòng quanh, nhìn thấy dấu vết trên mặt đất, là dấu vết của Hắc Thái Tuế.
Lớp da đen rải rác đã bị gió Thanh Khâu thổi bay tản ra, chỉ còn lại một chút mảnh vụn, nhưng vết nước màu đen trên mặt đất vẫn chưa biến mất.
Lý Hỏa Vượng nhận ra dòng nước đen này, đó chính là nước đen được phun ra từ cơ thể của Hắc Thái Tuế trước khi chết. Trên mặt đất lúc này, bất cứ ngọn cỏ nào bị dòng nước đen dính vào đều đã chết khô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận