Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1106: Tòa nhà bỏ hoang (1)

Vừa nói đến chủ đề này, Ngũ Kỳ lập tức hưng phấn: “Đúng vậy, trước đây có một câu nói, khuyên người học y thì bị thiên lôi đánh, quả thực không sai chút nào.”
“Ngày ngày bận sống bận chết thì không nói, lương lại còn không cao, thời gian nghỉ ngơi ít, thật sự không hiểu tại sao ngay từ đầu tôi lại học cái này, lúc xui xẻo, một ngày mấy người ra đi trước mặt mình, năng lượng tiêu cực bùng lên.”
Lý Hỏa Vượng ngắm nhìn cách bài trí của chiếc RV, trên chiếc tủ lạnh bên trái có đính mấy tấm ảnh du lịch bằng nam châm, một tấm dễ thấy nhất trong số đó là ảnh cô ta chụp cùng Lạc Sơn Đại Phật, trên bức tường bên cạnh có treo một chuỗi hạt tràng dài.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang quan sát cách bố trí của chiếc RV, cuộc trò chuyện phía trước vẫn đang tiếp tục.
“Sau này, có một ngày, tôi nhận ra mình bận rộn đến mức kinh nguyệt không ra nữa, sau đó tôi nghĩ đến một câu hỏi, rốt cuộc con người sống cả đời vì cái gì?”
“Đời người có mấy chục năm như vậy, chỉ để đến thế giới này làm việc cật lực vì mấy tờ giấy đỏ đó thôi sao?”
"Sau này tôi mới hoàn toàn nghĩ thông suốt, tôi tỉnh ngộ ra rồi cô biết không? Sau này tôi muốn sống cho chính mình, cái gì vui vẻ thì mình làm. Nhà cửa, xe cộ, tiền bạc gì đó, tất cả đều là nhảm nhí.”
"Kể từ đó, cuối cùng tôi cũng biết được cái gì gọi là tâm vô vật, trời đất rộng lớn. Không có những quy tắc tục lệ kia, giờ đây tôi thấy tự tại hơn nhiều so với quá khứ.”
"Em gái, sau này cô cũng có thể thử xem sao, thật đấy, sống như vậy mới gọi là sống.”
Chiếc RV của Ngũ Kỳ đang lái về phía sâu trong Đảo Cam, Lý Hỏa Vượng cong người nhìn những tòa nhà bỏ hoang tối tăm xung quanh qua cửa sổ.
Những vũng nước đọng trên mặt đất, còn có vật liệu xây dựng được xếp đặt bừa bãi kia đã khiến tốc độ của chiếc RV chậm lại, đèn pha phía trước xe chiếu ra xa, phủ lên con đường phía trước một lớp màu trắng.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Lý Hỏa Vượng tựa hồ nhìn thấy trong tòa nhà chưa hoàn thiện này lóe lên một bóng người, nhưng hắn lại không cảm nhận được có ai đang nhìn mình.
Khoảng năm phút sau, bánh xe từ từ dừng lại.
"Nhìn xem cậu tìm chỗ xó xỉnh nào này, lái xe khó chết đi được, làm xước hết sơn xe của tôi." Ngũ Kỳ bất mãn, đẩy cửa ghế lái ra.
“Chị Ngũ, xe này của chị đã qua tay bao nhiêu lần rồi, còn sơn mà xước sao?" Thanh Vượng Lai vừa xuống xe liền né sang bên trái một bước, tránh một cước đá qua của Ngũ Kỳ.
Mà phía sau bọn họ, Lý Hỏa Vượng cũng xuống xe dưới sự giúp đỡ của Dương Na.
Sau khi nhìn tòa nhà không nóc chưa hoàn thiện trước mặt vài giây, hắn quay sang hỏi Thanh Vượng Lai: "Tầng mấy?"
Còn chưa đợi anh ta lên tiếng, một chùm ánh sáng đèn pin lóe lên trên tầng sáu, lóe sáng về phía bên kia.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Hỏa Vượng bước vào tòa nhà đang xây dở trước mặt, đi lên theo con đường không có lan can.
Khi lên đến tầng sáu, Lý Hỏa Vượng lại thấy ở đây tối đen như mực, không có ánh sáng nào cả.
"Chuyện gì vậy nhỉ? Vừa rồi không phải có ánh đèn ở đây sao? Chẳng lẽ mình tìm nhầm rồi?"
Lý Hỏa Vượng nghi hoặc, đang định đi đến bên cửa sổ đếm số tầng thì một khuôn mặt đàn ông cực kỳ tái nhợt đột nhiên nhảy ra trước mặt hắn. "Mau tỉnh lại! Đều là giả đấy!"
Lý Hỏa Vượng nhìn người thanh niên có vẻ trẻ tuổi hơn mình trước mặt này, anh ta nhuộm tóc màu vàng, đặt đèn pin dưới cằm và chiếu vào khuôn mặt kia của mình, cố ý tạo ra mặt quỷ.
Lý Hỏa Vượng cũng được coi là người hiểu biết rộng, thật sự chưa gặp qua con quỷ nào đeo khuyên lưỡi trên lưỡi.
"Chỉ có mình cậu thôi sao? Tiền Phúc và Trần Hồng Du cũng phải tới rồi chứ?" Lý Hỏa Vượng hỏi người trước mặt này.
"Tôi nói mà, cái trò này của cậu không dọa nổi cậu ta đâu. Á, Lý Hỏa Vượng, đầu cậu sao vậy?" Trong bóng tối truyền đến giọng nói của Trần Hồng Du.
Rất nhanh, Trần Hồng Du và Tiền Phúc bước ra, dưới ánh đèn pin, hai người bọn họ đang ăn que cay, miệng dính đầy dầu đỏ.
"Ha ha... ha ha ha..." Chàng trai trẻ bồn chồn lo lắng mỉm cười, đặt chiếc đèn pin trong tay xuống đất làm nguồn sáng phục vụ, đợi Thanh Vượng Lai và Ngũ Kỳ ở phía sau qua đó, tòa nhà bỏ hoang vắng vẻ này bắt đầu có nhân khí rồi.
"Sao anh lại bị thương vậy?" Tiền Phúc nhìn về phía đầu của Lý Hỏa Vượng và hỏi.
"Một lời khó nói hết, trên đường xảy ra chút chuyện, đợi lát nữa rồi nói sau nhé." Lý Hỏa Vượng vừa nói vừa nhìn về phía người thanh niên vừa mới doạ mình kia.
Anh ta ăn mặc có chút quái dị, là một người đàn ông mà lại đi đánh phấn mắt, quần áo trên người cũng là quần áo da màu đen trông rất kỳ quái, sắc mặt trắng bệch không tự nhiên, chắc hẳn đã lâu không ra nắng.
Có lẽ vì cách dạy dỗ của Tôn Hiểu Cầm trước đây mà Lý Hỏa Vượng có chút bài xích khó giải thích với loại người ăn mặc như thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận