Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1551: Quá khứ (2)

Nó thật sự rất to, cực kỳ lớn, nó lơ lửng ở trước mặt Lý Hỏa Vượng giống như một hành tinh khổng lồ khiến người cảm giác cực kỳ nghẹt thở, nó đang đụng về phía hắn.
Nó đang tấn công, hay nói đúng hơn là nó đã ra tay, Phúc Sinh Thiên đã nâng lên cây mâu hai đầu hình xoắn ốc, một đầu là Tam Thanh, một đầu là Thanh Vượng Lai, bao bọc hoảng sợ và tuyệt vọng đâm vào lồng ngực của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng chộp thân mâu, cắn răng run rẩy rút ra từng tấc. Cuối cùng hắn cướp lấy mâu hai đầu từ tay Phúc Sinh Thiên.
Lý Hỏa Vượng vung mạnh, hoảng sợ và tuyệt vọng trên mâu hai đầu tản ra, hắn giơ mâu hai đầu trở lại sạch sẽ chỉ hướng Phúc Sinh Thiên.
“Tới đây đi!”
Phúc Sinh Thiên bắt đầu động, nó nhìn qua, ánh nhìn của nó biến thành một cây mâu hai đầu, một đầu đại biểu cho chữ Vương dài, một đầu đại biểu cho thông cốt xương, mâu lại đâm về phía Lý Hỏa Vượng, thân mâu vẫn bọc hoảng sợ và tuyệt vọng vô biên.
Keng!
Lý Hỏa Vượng ngăn trở, hắn nâng lên xương sống tràn đầy tử vong chặt đứt mâu hai đầu, không cho cây mâu đâm vào người mình.
Nào ngờ càng lúc càng nhiều mâu hai đầu nhô ra từ người Phúc Sinh Thiên, không cực hạn hai đầu nữa, thậm chí quái dị hơn.
Tất cả đầu mâu bọc sóng hoảng sợ và tuyệt vọng đâm về phía Lý Hỏa Vượng, hắn ngăn lại hết, nhưng không thể cứ đỡ đòn thế này.
Cuối cùng một cây mâu dài hình thành từ ba đầu mâu xoắn ốc gồm Thượng Quan Cát Đăng, Khấu Âm Liên Công, Chu Thôi Phong đâm vào hốc mắt của Lý Hỏa Vượng, đóng đinh hắn ở trên mặt đất.
Trong phút chốc, quá khứ của Lý Hỏa Vượng có thêm một kẻ thù không đội trời chung là Tư Mệnh có tên Khấu Âm Liên Công, nó có hai Tâm Bàn, Thượng Quan Cát Đăng và Chu Thôi Phong, vì sự xuất hiện của bọn họ mà Lý Hỏa Vượng trong quá khứ có thêm nhiều tuyệt vọng và tự hủy hoại.
Thừa dịp này, càng nhiều trường mâu đâm tới, phập một tiếng, một phần vốn thuộc Lý Hỏa Vượng không ngừng bị đọng lại, thân thể của hắn bị càng lúc càng nhiều trường mâu chiếm cứ.
Quá khứ của hắn dần bị nhiều tồn tại chiếm cứ, phần bị đọng lại thuộc về hắn tăng nhiều lên.
“Xéo hết cho ta!” Lý Hỏa Vượng chém mạnh Tích Cốt Kiếm, chặt đứt các cây trường mâu, tuy mâu gãy nhưng những đầu mâu kẹt lại trong người hắn, thay đổi quá khứ và tương lai của hắn.
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển dùng hết sức lực, đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy những hạt mưa dày đặc như trường mâu đập về phía mình, quá nhiều, Phúc Sinh Thiên thật sự quá mạnh, chính mình căn bản không phải đối thủ.
Sự tuyệt vọng dần dần nổi lên trong lòng Lý Hỏa Vượng, khi tuyệt vọng xuất hiện, cảm xúc này dường như càng lớn mạnh, trường mâu mọc ra từ người Lý Hỏa Vượng nhưng chĩa về phía hắn.
Tùy theo trường mâu trong người tăng nhiều, Lý Hỏa Vượng tỉnh táo đã hiểu rõ từ trong đó, không thể đánh bại Phúc Sinh Thiên, khi bạn biết đến sự tồn tại của nó thì định sẵn nhất định phải thua.
Bởi vì khi cảm thụ hoảng sợ của nó thì mình đã thành một phần của nó, làm nanh vuốt cho nó, giống như Tam Thanh lúc trước vậy.
Tam Thanh là Thiên Đạo nắm giữ bí mật, bởi vì biết quá nhiều mới hoàn toàn phát điên.
“Cứ như thế sao? Đây là toàn bộ sao? Ta không cam lòng, ta thật sự không cam lòng! Rõ ràng đã chết nhiều người như vậy! Tại sao vẫn không thắng nổi?”
Lý Hỏa Vượng quỳ trên mặt đất, đau lòng hét lên, nhưng sự không cam lòng trong lòng bắt đầu bị tuyệt vọng tạo ảo giác, cảm giác tự hủy diệt mãnh liệt sinh ra từ tuyệt vọng bắt đầu bao phủ tim hắn.
Trong tâm trạng tự hủy hoại bản thân này, Lý Hỏa Vượng một lần nữa nhặt lấy tử vong chĩa vào mình.
Một giọng nói xuyên thủng bóng tối:
“Đạo sĩ! Cố lên!”
Lý Hỏa Vượng quay đầu, nhìn thấy ảo giác hòa thượng cũ lại xuất hiện ở bên cạnh mình.
"Đạo sĩ, ngươi là một đạo sĩ tốt, ngươi không thể chết như vậy.”
"Tiểu Đạo Gia, ngươi đã từng hứa hẹn, nên ta mới đi." Đây là Kim Sơn Trảo.
"Ngươi muốn tự sát? Quá mất mặt!”
Các ảo giác xuất hiện liên tiếp, bao gồm Khương Anh Tử và Đan Dương Tử cách xa nhất đều xuất hiện.
Cuối cùng Lý Hỏa Vượng lại lần nữa nhìn thấy Gia Cát Uyên:
“Lý huynh, gắng lên, đừng bị chính mình đánh bại."
Lý Hỏa Vượng tuyệt vọng nhìn ảo giác ở bốn phía:
"Các ngươi rốt cuộc là ai!"
"Lý huynh, chúng ta là ai không trọng yếu, quan trọng là rốt cuộc ngươi là ai?"
"Ta là ai? Ta là Lý Hỏa Vượng!"
Khi Lý Hỏa Vượng thốt ra câu này thì sửng sốt, hắn nhớ lại mọi thứ từ ký ức tàn khuyết trong quá khứ, nhớ những gì từng trải qua.
"Đúng, không sai, ta là Lý Hỏa Vượng! Ta là bệnh thần kinh!" Lý Hỏa Vượng đứng lên, nhìn quanh bốn phía hỗn loạn và mọi thứ, hắn không ngừng lắc đầu:
"Không đúng! Đây không phải là ta, đây không phải là ta!"
Lý Hỏa Vượng bắt đầu xé Thiên Đạo trên người, xé từng Thiên Đạo xuống, xé cả chữ Vượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận