Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 475: Kẻ điên (2)

Trong nháy mắt, xung quanh trở nên yên tĩnh, Kim Sơn Trảo, Bành Long Đằng, hòa thượng, Hồng Trung, chia thành bốn phía vây lấy Lý Hỏa Vượng.
"Này này này, ngươi muốn làm gì, Lý tiểu tử, ngươi bình tĩnh lại một chút." Hồng Trung hoảng hốt, vội vàng chạy tới khuyên nhủ.
"Đúng vậy, đạo sĩ, ngươi làm gì vậy? Nếu ngươi thấy sống không có ý nghĩa thì có thể xuất gia làm hòa thượng mà, sao phải đi tìm cái chết chứ?”
Bành Long Đằng trầm mặc đứng đó, nàng ta một thân áo giáp, dùng tay chân làm ra một động tác khinh thường.
Kim Sơn Trảo luôn há miệng không nói, lúc này ngậm miệng lại, ánh mắt mang theo vẻ lo lắng nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng không để ý tới bọn họ, chỉ nhìn chăm chăm vào thanh kiếm trước mặt, nghiêm túc suy nghĩ điều gì đó.
Cậu chưa bao giờ nhìn nhận cuộc đời của mình một cách nghiêm túc như vậy.
"Ôi, dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, nam nhi đại trượng phu sao lại lo không có vợ chứ, mặc dù ngươi không có bọn họ nhưng ngươi còn có bọn ta mà.” Hồng Trung cười đùa tí tửng tiến lại gần, dùng ngón tay chọc vào ngực mình và nói.
Nghe thấy lời này, vẻ mặt cứng đờ của Lý Hỏa Vượng lập tức trở nên cực kỳ hung dữ, ‘soạt’ một tiếng, thanh trường kiếm sắc bén chém ngang người Hồng Trung, chém nứt bức tượng đất sét phía sau thành hai nửa.
Ánh sáng lạnh lẽo nhảy múa trong mưa, Lý Hỏa Vượng gần như điên khùng, từng kiếm chém về phía Hồng Trung không mặt không mắt, Bành Long Đằng không đầu, Kim Sơn Trảo không có thân dưới và hòa thượng vô tội.
Nhưng cho dù Tử Tuệ Kiếm có sắc bén thế nào, Lý Hỏa Vượng vung mạnh nó như thế nào, nó vẫn không thể làm bọn họ bị thương lấy một chút.
"Các ngươi! Là do ngươi! Các ngươi rốt cuộc là thứ gì? Tại sao lại cứ đi theo ta vậy?” Lý Hỏa Vương tức giận.
Âm thanh bùng nổ trong ngôi miếu đổ nát.
"Tại sao chỉ có ta là Tâm Tố. Tại sao chỉ có ta bị bệnh. Dựa vào đâu mà lại là ta. Ta rốt cuộc đã làm gì sai chứ? Tại sao không phải là người khác? Ta chỉ là muốn sống yên ổn, tại sao lại khó như vậy?”
Sau khi chém hết lần này đến lần khác, Lý Hỏa Vượng loạng choạng ngã xuống đất, thanh kiếm trong tay bay ra xa mấy mét.
Cậu ngã xuống đất cũng không động đậy nữa, cậu mệt rồi, thật sự rất mệt rồi.
Thế nhưng, rõ ràng là cậu rất buồn ngủ nhưng lại không làm sao ngủ được, đầu óc không ngừng suy nghĩ.
Hồng Trung lại gần, ngồi xổm trên mặt đất an ủi: "Không sao, từ nay về sau ngươi chỉ cần nghe lời ta, muốn bao nhiêu nữ nhân ta cũng lừa về được cho ngươi.”
Đối với lời này, Lý Hỏa Vượng cũng không có phản ứng quá khích gì, chỉ lẳng lặng nằm trên mặt đất, không chớp mắt.
Đột nhiên, xung quanh bắt đầu méo mó, nhanh chóng thay đổi, đợi đến lúc Lý Hỏa Vượng hoàn hồn lại, phát hiện ra mình đã nằm dưới gầm cầu lạnh lẽo và ẩm ướt.
Thấy tất cả những điều này, Lý Hỏa Vượng mở miệng và nở một nụ cười khổ không có âm thanh, dần dần bật cười thành tiếng: “Haha...”
Cười cười, bỗng nhiên cậu cảm thấy mình khát nước, rất khát, Lý Hỏa Vượng đứng dậy, đi về phía bên sông.
Vì trời mưa nên nước dâng lên rất cao, Lý Hỏa Vượng trực tiếp nằm bò xuống, vùi đầu vào trong đó uống từng ngụm lớn.
Sau khi uống no nước, Lý Hỏa Vượng lại cảm thấy mình đói rồi, cậu đứng lên đưa tay xoa xoa mặt rồi lại bước ra khỏi gầm cầu.
Sau cơn mưa trời hửng nắng, không khí rất trong lành, người qua lại bên đường cũng không ít.
Khi Lý Hỏa Vượng quần áo rách rưới và bẩn thỉu đi ra, cơ thể của cậu như thể có tấm chắn, trong vòng năm mét xung quanh không ai dám đến gần.
"Lại là tên điên này... ban quản lý đô thị làm ăn kiểu gì vậy, cũng không thèm quản một chút.”
"Suỵt suỵt, đừng để cậu ta nghe thấy, tên điên này tai thính lắm.”
"Cũng là người đáng thương mà, ai dà."
Lý Hỏa Vượng phớt lờ phản ứng của những người này, tìm kiếm thứ gì đó trên đường phố.
Cuối cùng, cậu dừng lại bên cạnh một cái thùng rác, giơ tay mở cái thùng rác màu xanh lục ra, cúi đầu chuyên tâm tìm đồ ăn thuộc về mình.
Ngày nay, mọi người thường khá lãng phí thức ăn, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng tìm thấy hai cốc trà sữa chưa uống hết, còn có một chiếc bánh bao chay mới cắn một miếng.
“Tách!” Một tia sáng xẹt qua, một người đàn ông đang ngậm điếu thuốc trên miệng ở bên cạnh bỏ điện thoại di động xuống, dùng ngón tay cái gõ một hàng chữ trên trang cá nhân của mình: “Mau xem đi, Trình Quốc Vinh phiên bản mới.”
Khi Lý Hỏa Vượng tìm thấy thêm một vài xiên thịt nướng đã nguội lạnh, cậu vừa ăn vừa đi về phía gầm cầu.
Vào lúc này, có mấy thiếu niên chạy qua, bọn họ đang đứng ở đằng xa cười cười chỉ trỏ, bỗng nhiên một hòn đá nhỏ được ném qua, đập trúng người Lý Hỏa Vượng: “Hahaha, kẻ điên, qua đây, hút thuốc không?”
Lý Hỏa Vượng đột nhiên mở miệng cười to: "Hahaha! Không sai, ta điên rồi. Ta chính là kẻ điên. Hahaha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận