Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 773: Không thể nào (1)

Khi hắn ta quay đầu lại và thấy đó là Cẩu Oa, hắn ta trừng mắt nhìn Cẩu Oa với ánh mắt hung dữ.
Cẩu Oa phớt lờ hắn ta, chỉ chỉ tay vào động tĩnh mới phía xa.
"Trương viên ngoại, cẩn thận. Thứ này chính là vật bị tà túy ám vào.”
"Thiên sư? Cái này... cái này sao có thể! Đây là bảo vật gia truyền của Trương gia ta.”
Cẩu Oa nhìn chằm chằm vào căn phòng đèn đuốc sáng rực phía xa kia, phát hiện trên bàn trước mặt vị thiên sư kia có đặt một bức tượng Bồ Tát ngồi ngược với ngũ quan tan chảy.
“Trương viên ngoại, cẩn thận!” Một đám khói đen đột nhiên từ trần nhà rơi xuống, trực tiếp bao phủ lên người viên ngoại kia.
Viên ngoại kia lập tức ngã gục xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Cẩu Oa và Lữ Tú Tài, đám khói đen kia nhanh chóng xâm nhập vào một chiếc áo khoác đen bên trong căn phòng.
Một lúc sau, chiếc áo khoác đen không chân không đầu kia vậy mà lại lảo đảo đứng dậy.
Đạo sĩ kia vung tay mạnh, trực tiếp lấy tượng Bồ Tát đất sét đang ngồi ngược bỏ vào trong ống tay áo, bắt đầu nghiêm khắc khiển trách chiếc áo khoác đen kia.
“Tà túy kia... là do đạo sĩ này nuôi dưỡng.” Lữ Tú Tài vô cùng kinh ngạc, ghé sát vào tai Cẩu Oa và nhỏ giọng nói.
Cẩu Oa dùng sức hất đầu về hướng đi tới, hai người chậm rãi rời khỏi hậu viện vắng vẻ này.
"Ngươi nói cái gì? Trong viện còn có người khác! Tại sao chuyện nghiêm trọng như vậy mà bây giờ mới nói.”
Nghe thấy giọng nói trầm thấp của đạo sĩ phía sau, hai người đang chạy trốn lập rức ngứa ran da đầu.
Vừa lao ra ngoài chưa được được hai bước, áo khoác đen kia từ trên trời giáng xuống, trực tiếp chặn trước mặt bọn họ.
Cẩu Oa lấy gậy như ý gỗ mục kia ra, dùng sức khua mạnh về phía áo khoác đen kia, khi thấy chiếc áo khoác kia bị đánh trúng và trực tiếp rơi xuống đất, hắn ta dẫn Lữ Tú Tài liều mạng lao ra ngoài.
"Hahaha! Vậy mà lại là lưỡi của Tâm Tố, song hỉ lâm môn rồi!"
Nhìn đạo sĩ áo vàng trước mặt đang chạy về phía mình, Cẩu Oa sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Có thế nào hắn ta cũng không ngờ rằng người này lại có phản ứng như vậy khi nhìn thấy thứ mà Lý sư huynh tặng cho mình.
Lúc nhìn thấy đạo nhân kia đang cầm thanh kiếm tiền đồng, sắp xông tới trước mặt mình, Cẩu Oa dùng cả hai tay nắm lấy cây gậy như ý gỗ mục kia, hoảng sợ hét lên và vung mạnh nó về phía đó.
Thế nhưng, nếu đạo nhân kia đã có mưu tính với đồ vật của Cẩu Oa rồi, sao có thể không đề phòng thứ đó chứ.
Một tấm giấy vàng hình người do phù lục cắt thành đột nhiên bay ra từ trong ống áo của hắn ta, đứng trước mặt đạo nhân này.
Khi dậy như ý gỗ mục trong tay Cẩu Oa vung xuống, người giấy kia lập tức mềm ra, nhăn nhúm lắc lư bay xuống mặt đất.
Mặc dù chỉ có thể đỡ được một lúc, nhưng đạo nhân áo vàng kia đã đạt được mục đích của mình, không đợi cho Cẩu Oa vung nó lần thứ hai, thanh kiếm tiền đồng trong tay hắn ta đã chém về phía hai người Cẩu Oa kia.
“Cụ luân đà chiên đề ô nhiếp!” Trên thanh kiếm tiền đồng, sợi dây đỏ quấn quanh tiền đồng nhanh chóng kéo dài ra, từng đồng tiền đồng cũ liên kết thành một chiếc roi dài, mang theo tàn ảnh hung hăng đánh vào mu bàn tay đang cầm gậy như ý của Cẩu Oa.
Cùng với việc hắn ta dùng sức kéo, da trên mu bàn tay của Cẩu Oa lập tức bị xé toạc, gậy như ý gỗ mục kia cùng với một đầu ngón tay của Cẩu Oa bay về phía hòn non bộ bên cạnh.
"Á á á!” Cẩu Oa la hét nắm chặt bàn tay gần như bị đứt của mình, tuyệt vọng đến không biết phải làm sao.
"Hừ hừ, thì ra là hai con gà con." Đạo nhân áo vàng mang theo nụ cười tà ác trên khuôn mặt, hai mắt híp lại, cùng với việc hắn ta vung cổ tay một cái, một xâu tiền đồng dính máu lại lần nữa bay tới.
Mà mục tiêu lần này không phải là bàn tay của Cẩu Oa, mà là cái đầu trắng vàng lẫn lộn của hắn ta.
"Ta... ta sắp chết rồi! Ta sắp chết rồi!" Nhìn thấy tiền đồng gần trong gang tấc, đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu của Cẩu Oa lúc này.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một bàn tay từ bên cạnh vươn qua, nắm chặt lấy thanh kiếm tiền đồng.
Mặc dù những đồng tiền đồng sắc bén kia cắt vào bàn tay này, nhưng cũng chỉ cắt được da mà thôi.
“Ồ?” Đạo nhân áo vàng có mấy phần kinh ngạc, nhìn chằm chằm thiếu niên đau đến thở hổn hển trước mặt.
Phải biết rằng Thất Tinh Kiếm này của mình có thể trừ ma diệt tà, nếu đã tay không bắt được, e rằng người này có chút bản lĩnh.
“Soạt” một tiếng, tiền đồng trong tay Lữ Tú Tài lập tức được thu lại, ngưng tụ lại thành kiếm trong tay đạo nhân áo vàng kia: “Tiểu tử, sư phụ ngươi thuộc môn phái nào?”
Đi ra bên ngoài, trước khi động thủ vẫn phải hỏi rõ một chút mới được, hắn ta sợ rằng đánh nhỏ lại kéo già tới, nếu vì một cái lưỡi của Tâm Tố, vậy thì có chút không đáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận