Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 440: Trần Hạt Tử

Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên rút tay về, chẳng những không có thoát khỏi Trần Hạt Tử, ngược lại khiến đối phương bám dính mình giống như chiêu mượn sườn núi xuống ngựa.
Nương sức kéo của Lý Hỏa Vượng, Trần Hạt Tử giơ gậy trúc đâm thẳng vào ngực của cậu.
Nhưng Trần Hạt Tử không thành công, số Du lão gia còn lại trở về giải vây cho Lý Hỏa Vượng.
Trong một chốc hai bên đánh qua đánh lại, cục diện cực kỳ náo nhiệt.
Nhưng cục diện sẽ không sôi nổi như vậy mãi, bởi vì trước đó Lý Hỏa Vượng cố ý để lại hậu chiêu.
"Lý sư huynh! Chúng ta đến giúp sư huynh!”
Nhóm Bạch Linh Miểu, Cao Trí Kiên chờ ở phía xa lần lượt móc vũ khí của mình ra lao về phía Trần Hạt Tử.
Một mình Lý Hỏa Vượng đã khó đối phó, lại thêm bốn người, Trần Hạt Tử căn bản đánh không lại, kết cục đã định sẵn.
Phập!
Một cây kim dài bọc trong lông trắng cắm vào tay phải cầm gậy của Trần Hạt Tử, năm đầu ngón tay giống như nến bị chảy sáp trượt xuống khuỷu tay.
Không cầm vũ khí được, Trần Hạt Tử trong lòng hoảng hốt, giây sau ông cảm giác trong lòng tối sầm, gió mạnh mang theo mùi máu tươi thổi tóc của ông bay rối.
Trần Hạt Tử sợ rớt tim:
“Nguy rồi!”
“Trí Kiên, đừng giết ông ta!”
Khoảnh khắc giọng nói của Lý Hỏa Vượng vang lên, Trần Hạt Tử cảm giác gió mạnh kia chuyển hướng đánh về phía cánh tay của mình.
Cùng với tiếng xương gãy, lang nha bổng trong tay Cao Trí Kiên đập bẹp cánh tay của Trần Hạt Tử.
Xuân Tiểu Mãn xông đến, một cước đá bay gậy trong tay Trần Hạt Tử, ăn ý nhận lấy xiềng xích Cao Trí Kiên ném qua, nhanh chóng trói Trần Hạt Tử lại.
"Các ngươi nhìn thấy không? Các ngươi nhìn thấy không? He he, người mù này đã rơi vào tay Tào Tháo đại gia!”
Lý Hỏa Vượng lười để ý Cẩu Oa khoe khoang, trực tiếp đi đến trước mặt Trần Hạt Tử:
“Ngươi là điều tử hay bính tử? Chúng ta có thể tâm sự đàng hoàng.”
“Phi!”
Một cục đàm kèm máu bay về phía mặt của Lý Hỏa Vượng, nhưng bị cậu dễ dàng né qua.
Nắm tay to như bao cát của Cao Trí Kiên đấm vào mặt Trần Hạt Tử, mũi của ông bị méo, rụng mấy cái răng.
“Đừng thô lỗ như vậy.” Lý Hỏa Vượng cản lại Cao Trí Kiên tính đánh tiếp, hỏi lại Trần Hạt Tử: “Ta hỏi thêm lần nữa, rốt cuộc ngươi là ai?"
"Ta là tổ gia gia của ngươi!”
Lý Hỏa Vượng nhìn Trần Hạt Tử nghẹn đến đỏ mặt, cúi đầu lấy ra một cây đao liễu diệp mỏng như cánh ve trong bao dụng cụ tra tấn giấu trong vạt áo.
"Ngươi không nói cho ta cũng được, tự ta tìm. Cố định đầu của ông ta giúp ta, đừng để ông ta rụt cổ vào.”
Cùng với tiếng hét thất thanh của Trần Hạt Tử, đao liễu diệp cắt xéo da cằm của ông.
Lý Hỏa Vượng cẩn thận lật ra một lớp, sau đó cắt lớp thứ hai, lúc này Lý Hỏa Vượng giống như thợ thủ công hết sức tập trung.
Thời gian chậm rãi trôi, biểu cảm của Lý Hỏa Vượng càng lúc càng nghiêm túc, mặt của đối phương gần như bị cậu lột xuống hết, nhưng chỉ tìm được một khuôn mặt này.
"Ngươi ... Thật sự không phải Tọa Vong Đạo?" Lý Hỏa Vượng nhìn Trần Hạt Tử đã hấp hối.
Lúc trước Lý Hỏa Vượng còn cho rằng là người này châm ngòi ly gián, nhưng mà hiện tại bằng chứng bày ra trước mặt, Lý Hỏa Vượng phải chấp nhận một sự thật, dường như cậu nhầm thật rồi.
“Tổ ... tổ cha nhà ngươi!”
Nhìn bộ dạng thều thào mắng mình của Trần Hạt Tử, trái tim Lý Hỏa Vượng thít chặt, vội nói với người phụ nữ đội khăn trùm đầu đỏ giống như chị em song sinh:
"Miểu Miểu, nhanh! Nhanh thỉnh Bạch Tiên gia bữa cho ông ấy!”
Sau một hồi luống cuống tay chân, Lý Hỏa Vượng rốt cuộc khâu lại khuôn mặt tự tay cậu lột xuống.
"Thật sự xin lỗi, tiền bối, dưới loại tình huống kia, ta thật sự phân không rõ. Trí Kiên, cậu cởi trói cho ông ấy.”
Nếu Trần Hạt Tử nói thật thì tức là đầu giả có vấn đề, hắn là Tọa Vong Đạo, không chừng đây là đối phương đặt ra cái bẫy.
Trần Hạt Tử bị thương nặng vừa lấy được tự do đã giống như con khỉ bị dọa lăn xa khỏi nhóm người Lý Hỏa Vượng.
Trần Hạt Tử suy yếu dựa vào tường, mặt lúc xanh lúc trắng nhìn hướng phát ra tiếng bước chân:
“Tọa Vong Đạo các ngươi lại diễn trò gì hả? Ngươi cho rằng ta sẽ tin các ngươi? Đừng có nằm mộng!"
Nói xong, Trần Hạt Tử giãy giụa định đứng lên, nhưng với tình trạng vết thương hiện tại e rằng khó mà làm được điểm này.
Lý Hỏa Vượng chặn lại trước mặt Trần Hạt Tử:
“Trần tiền bối, hãy nghe giải thích.”
"Cục diện hiện nay còn giải thích gì nữa? Chẳng lẽ tiểu tử nhà ngươi nói vừa rồi là hiểu lầm? Ngươi muốn ta tin ngươi, được thôi, ngươi mau xéo đi, xéo càng xa ta càng tin ngươi!”
Hai người đang nói chuyện bỗng cùng im lặng, nhìn hướng miếu thôn ở phương xa, có một người đứng xéo ở chỗ cổng vòm hình tròn.
Đó là Bồ Tát đất, nửa người giấu trong bóng tối, một nửa thân thể lộ ra dưới ánh trăng, hắn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, dùng lỗ thủng màu đen trên mặt nhìn chằm chằm đám người Lý Hỏa Vượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận