Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1245: Cái chết

"Tùng! Tùng! Tùng!" Tiếng trống trận cùng với tiếng gió gào thét không ngừng vang lên, đi cùng tiếng trống, đội quân Binh Gia hùng dũng từng bước dồn về phía trước.
Tiếng trống càng dồn dập, tốc độ của họ cũng càng nhanh, mọi người cùng hít vào rồi lại cùng thở ra, mấy trăm ngàn Binh Gia hành quân như một người.
Còn kẻ địch đối diện họ là những tín đồ Pháp Giáo nườm nượp không thấy điểm kết, bọn họ kéo theo bức tượng Phật khổng lồ và giương cờ hồn lên cao vút, điên cuồng tràn về phía bên này giống hệt như những dã thú.
Khi hai bên chạm nhau, ở giữa chiến trường giống như một cối xay thịt và máu, không ngừng nuốt chửng hết thảy, phun ra những mảnh vụn cùng với cặn bã, hơn nữa, điều quan trọng hơn là những thứ cặn bã này đều còn sống.
Khi đánh trận mà không có người chết, và cũng không còn sự trần trụi của cái chết. Thế thì mọi thứ cũng không thể nào tránh khỏi bắt đầu đi đến sự cực đoan.
“A a a!” Một nhóm tín đồ Pháp Giáo với tượng đá cắm nghiêng trên đầu hét lên những lời chúc một cách quá khích, lao về từng hàng các tín đồ Bạch Liên.
Rõ ràng cơ thể bọn họ đã đứt gãy từ lâu, nhưng thông qua những vết khâu và cả từng lá phù lục màu tím nằm trên trán bọn họ, mà bọn họ vẫn đứng dậy trong sự đau đớn.
Bọn họ đã không còn tay nữa, thay vào đó là những lưỡi đao rỉ sét quấn từng miếng vào xương. Bọn họ đã hoàn toàn biến thành dã thú và gia súc .
Đại Vu đã nói, hết thảy mọi đau khổ đều là do đối phương gây nên, chỉ cần giết chết đối phương, Thạch Độc gia gia sẽ đại phát từ bi cho mọi người an giấc ngàn thu.
Những thứ thế này không có bao nhiêu uy lực, nhưng bọn họ lại đủ nhiều, hơn nữa, trừ khi đánh thành tám mảnh, nếu không bọn họ vẫn sẽ đứng dậy.
Hai bên giao chiến giữa đất trời u ám, họ đã chiến đấu suốt mấy ngày mấy đêm, trong máu thịt trộn lẫn, sau khi một chút hơi sức cuối cùng trên người mọi người đã biến mất, trận đại chiến này mới buộc phải dừng lại.
Người nào cũng ngập tràn sự tuyệt vọng và tê dại, lúc này, họ hoàn toàn di chuyển theo bản năng.
Từng người lê thân thể đã kiệt quệ đến cùng cực chậm rãi rời khỏi chiến trường máu thịt thối nát đó, dựa vào ý chí để gắng gượng chống đỡ cho đến khi đứng trước trận địa của mình, rồi lập tức tê liệt trên mặt đất không một chút cảm giác.
Bạch Linh Miểu toàn thân vấy máu lảo đảo xuyên qua đống máu thị này, họ không thể chết, sau khi hồi phục sức lực thì mới có thể đứng dậy trở lại.
Hai ngày trước đó, Bạch Linh Miểu đã khóc đến nỗi khô cả hai mắt, cô kiệt quệ đến cùng cực, chỉ có thể để những tín đồ Bạch Liên vẫn còn một chút sức lực trở về đường khẩu ngủ tiếp.
Lúc này đây, trong đầu Bạch Linh Miểu toàn những tiếng vù vù, như thể đầu óc của mình không phải là mình nữa, quá thê thảm, mọi thứ quá thê thảm.
Nhìn mặt đất lúc nhúc máu tươi được tạo thành bởi một đống thịt băm ở phía xa, trong lòng Bạch Linh Miểu giờ đây đã không còn một chút chập chờn nào nữa, khoảng thời gian này, cô thực sự đã trải qua quá nhiều quá nhiều rồi.
Ngay lúc này, một đám người mặc đại bào đen từ từ đi đến trong đoàn người, họ nhẹ tay nhẹ chân hết sức có thể, để không đánh thức bất kỳ người nào, mỗi lần đến bên cạnh một người, họ đều ngồi xổm và đặt xuống một chút sắc đỏ.
Rất nhanh, những người này đã đi đến trước mặt Bạch Linh Miểu, đồng thời nhét sắc đỏ đó vào cô và cả những người phía sau cô: "Nỗi đau muôn đời của Áo Cảnh tồn tại vĩnh viễn. Nỗi đau muôn đời của Áo Cảnh tồn tại vĩnh viễn."
Khi Bạch Linh Miểu cầm nó trên tay, cô mới phát hiện sắc đỏ đó là "Đại Thiên Lục".
Các tín đồ Áo Cảnh Giáo đang cố gắng phân phát "Đại Thiên Lục" vào tay từng người, để chuẩn bị thêm cho một chiến trường không có ranh giới tiếp theo.
Môi Bạch Linh Miểu khẽ run, cô muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Nếu "Đại Thiên Lục" mang đến nỗi thống khổ này có thể kết thúc hết thảy mọi thứ một cách nhanh chóng. Vậy thì cô hiểu, bản thân mình không có tư cách để ngăn cản những gì xảy ra.
"Thánh! Thánh Nữ đại nhân!" Một thiếu niên tóc tai rối bù từ trong xác thịt bên cạnh lao tới trước mặt Bạch Linh Miểu, quỳ xuống đất cúi lạy cô không ngừng, “Thánh Nữ đại nhân, cầu xin người giúp gia gia của ta, ta cầu xin người!”
Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng vươn tay, đỡ hắn ta đứng dậy khỏi mặt đất, theo hắn ta đi về phía căn lều bên cạnh.
Trong các căn lều thấp bé khác nhau có rất nhiều người đang nằm ngổn ngang, trên người những người này không mặc áo giáp, họ không phải Binh Gia mà là cu li đến đây lao động, ngã xuống đất hệt như những khúc gỗ.
Dù sao giờ đây không còn bệnh chết, cũng không còn lạnh chết nữa, nếu đã như thế thì ngủ ở đâu cũng vậy.
Đi được gần nửa nén nhang, thiếu niên đột ngột chuyển hướng, lao về phía một dáng người màu đen ở rãnh cống bên cạnh.
Khi những mảng đen đó vo ve tản đi, Bạch Linh Miểu mới nhận ra đó lại là một người sống, trước đó chỉ bị che lấp bởi một lớp ruồi nhặng dày đặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận