Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 862: Cuộc trong cuộc

Hoàng Phủ Thiên Cang khó kiềm nén lửa giận trong lòng, bước nhanh ra ngoài điện.
Lý Hỏa Vượng định há mồm ngăn trở, bỗng nhiên ngây ra một lúc, suy nghĩ hơi chậm chạp nhìn Gia Cát Uyên:
“Gia Cát huynh, biện pháp mà huynh nói là cái gì?"
Gia Cát Uyên khép mắt lại hít sâu một hơi rồi chậm rãi mở mắt ra.
"Đại Tề! Có thể mượn dùng huyết mạch hoàng gia Đại Tề nối với long mạch Đại Lương, vậy thì long mạch sẽ nối tiếp.”
“Gia Cát huynh đang nói vớ vẩn gì vậy? Hiện tại làm gì có huyết mạch Đại Tề? Huynh quên rồi sao? Hoàng đế cuối cùng của Đại Tề đã bị ta chém!”
“Hắn chưa chết! Ngày xưa Đại Tề hoàng thái hậu vì cho nhi tử của mình đăng cơ, thậm chí không tiếc nghịch thiên sửa mệnh, luyện hắn thành thân thể Bách Hồn Bố Hóa, không dễ chết như vậy! Hiện giờ hoàng đế Đại Tề bị ngươi đưa đến Đại Lương rồi, chỉ cần tìm được hắn, nối với long mạch Đại Lương là có thể phá cục của Xúc Xắc!”
“Thật không? Vậy thì tốt quá!”
Lý Hỏa Vượng ôm đầu định đuổi theo quốc sư, nhưng đi một lúc thì bước chân của hắn dần dần ngừng:
“Gia Cát huynh, có phải huynh sớm biết Xúc Xắc sắp đặt?”
“Lý huynh, những chuyện này về sau hãy nói, mau báo chuyện này cho Đại Lương quốc sư!”
Nhưng Lý Hỏa Vượng không đuổi theo, nói tiếp:
“Gia Cát huynh, ở Đại Lương có cần sốt ruột tìm Đại Lương quốc sư như vậy không? Hay là ngươi đang cố đổi đề tài? Ngươi biết sao? Trước kia ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng ta cho rằng mình suy nghĩ nhiều. Sao ta có thể hoài nghi huynh chứ, ta thật là nghi thần nghi quỷ. Gia Cát Uyên, một người tốt biết bao, chúng ta còn là huynh đệ kết nghĩa."
“Nhưng từ khi tiếp thụ ký ức của Hồng Trung, ta suy nghĩ nhiều hơn về những điểm nghi ngờ, thí dụ như Thượng Cực Quán Khẩu là ngươi nói cho ta phải đi Đại Tề tìm, cố tình thật trùng hợp để ta gặp phải hoàng đế Đại Tề, rồi ta còn đưa hắn đến Đại Lương?”
“Xúc Xắc thiết kế bẫy trùng hợp muốn chặt đứt gốc của Đại Lương, trùng hợp hoàng đế Đại Tề có thể kết nối? Sao trùng hợp nhiều thế? Trùng hợp giống như được thiết kế vậy.”
Nghe lời Lý Hỏa Vượng nói, Gia Cát Uyên thở dài một hơi: “Không sai, ta sớm nhìn thấu chiêu trò của Xúc Xắc.”
"Vậy tại sao không ngăn cản? Nếu ngươi nhắc cho ta một tiếng là có tám người giành ngôi, dù chỉ hai, ba người sống sót cũng sẽ không rơi vào tình trạng hiện tại!”
Lần đầu Gia Cát Uyên hét to với Lý Hỏa Vượng:
"Bởi vì ta muốn cứu Đại Tề!”
Môi Gia Cát Uyên run run nói:
“Ngươi biết bên Đại Tề có bao nhiêu người sống không? Ngươi có biết nếu Đại Tề hoàn toàn hủy diệt sẽ chết bao nhiêu người sao? Ngươi hãy tưởng tượng tiểu nha đầu lúc trước khóc tắt tiếng kéo vạt áo của ngươi, đó đều là một đám người sống sờ sờ!"
"Ngươi có bằng hữu tốt, ngươi có người mình để ý, chẳng lẽ tiểu sinh không có ai như thế ở Đại Tề sao? Đúng vậy! Tất cả điều này đều là ta làm! Ta từng nói muốn để lại thư cho bằng hữu tốt, đó là cho Hư Niên! Nàng là bằng hữu tốt của ta!”
“Nàng là tri kỷ của tiểu sinh, hoàng đế Đại Tề cũng là ta khiến nàng dẫn đến, nàng cùng ngươi diễn một vở kịch như vậy, cuối cùng nghĩ biện pháp đưa hoàng đế Đại Tề đi Đại Lương. Xúc Xắc vừa đặt bẫy xong, tiểu hoàng đế vừa lúc có thể phá cục và tiện thể cứu Đại Tề."
"Ngươi yên tâm, dù cho khiến hoàng đế Đại Tề nối tiếp long mạch Đại Lương cũng sẽ không tổn thương Đại Lương một ly, bởi vì hiện giờ Đại Tề sắp mất rồi, ta chỉ muốn tìm một con đường sống mong manh cho người Đại Tề ...” Gia Cát Uyên càng nói càng nhỏ, cuối cùng cơ hồ không nghe thấy.
Qua một lúc, Lý Hỏa Vượng nở nụ cười, nhưng là nụ cười vô cùng cay đắng:
"Tại sao? Tại sao không trực tiếp nói cho ta? Tại sao cứ muốn như vậy? Dù ngươi trực tiếp nói cho ta, chẳng lẽ ta sẽ phản đối sao? Dù ta phải đánh bạc cái mạng này cũng sẽ giúp ngươi! Đến thế giới này, ta không tin ai hoàn toàn, trừ ngươi ra, Gia Cát Uyên! Ta thật lòng xem ngươi là bằng hữu!”
Gia Cát Uyên không nói chuyện, chỉ là lặng lẽ đứng ở nơi đó.
Lý Hỏa Vượng đã đoán được đáp án, hắn từng bước một đi đến trước mặt Gia Cát Uyên, trợn to đôi mắt đỏ rực hét lớn:
"Bởi vì ngươi hoài nghi ta là Hồng Trung? Hay cảm thấy ta là kẻ điên? Không lộ ra một chút gì, ngươi căn bản không tin ta phải không?"
“Đúng.”
Lời này giống như búa tạ gõ vào lồng ngực của Lý Hỏa Vượng, trong lòng đau đớn nhanh chóng chuyển hóa thành cực độ tức giận: "Ta là kẻ điên! Ta là Hồng Trung! Vậy còn ngươi? Không chừng ngươi không phải Gia Cát Uyên, ngươi chỉ là một ảo giác!"
Lời này thốt ra, thân thể của Gia Cát Uyên trở nên lúc thực lúc ảo.
Nhưng đối ứng với điều này là ánh mắt của Gia Cát Uyên trở nên càng kiên định:
“Ta là Gia Cát Uyên thật thì thế nào? Ta là Gia Cát Uyên giả thì có sao? Cùng thả ích kiên, bất trụy thanh vân chi chí!”
Nghĩa là khi gặp cảnh gian nan càng phải kiên định ý chí, không thể bỏ cuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận