Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 183: Áo Cảnh Giáo

"Đương nhiên, ta chủ yếu vẫn muốn thử xem, khi ta rơi vào ảo giác thì có tổn thương người khác hay không, ngươi là vật thí nghiệm đầu tiên.”
Lý Hỏa Vượng nói xong, Màn Thầu cũng đã ăn xong rồi, nó không ngừng liếm miệng, khát vọng nhìn Lý Hỏa Vượng.
"Phỏng chừng ngươi cũng nghe không hiểu ta nói cái gì, đi thôi, chúng ta sắp tới nơi.”
Lý Hỏa Vượng lại vỗ đầu chó, đứng lên nhìn dãy núi phương xa, đó là đích đến của cậu.
Sự thoải mái tạm thời khi tiếp xúc ngắn ngủi với con chó biến mất, liên tưởng những thông tin về Áo Cảnh Giáo mà các ni cô đã nói, biểu cảm của Lý Hỏa Vượng dần trở nên tối tăm.
Sư thái nói, có lẽ bọn họ có biện pháp giải quyết Đan Dương Tử, nhưng bọn họ cũng nguy hiểm, nhìn Đại Thiên Lục là biết.
Cảm giác bị động này rất tồi tệ, nhưng hiện tại Lý Hỏa Vượng không có sự lựa chọn nào khác, hoặc là thử tin tưởng bọn họ, hoặc chờ chết.
“Đi thôi.” Đạo nhân mặc đạo bào màu đỏ mang theo con chó màu vàng đi hướng núi lớn ở phương xa.
Cái gọi là nhìn núi mà ngựa chạy mệt chết, Lý Hỏa Vượng sâu sắc cảm nhận được điều này.
Mang theo con chó đi suốt hai ngày, bọn họ rốt cuộc đi tới chân núi.
Cuối cùng chắn ở trước mặt Lý Hỏa Vượng là một tòa thành trấn, thành trấn đã chết từ lâu.
Nhà cửa đổ nát, thi cốt đứt lìa, mạng nhện phủ bụi che lấp mọi thứ, các loại dấu hiệu biểu minh cái trấn này từng trải qua kiếp nạn trí mạng.
Nhìn nửa khúc thi cốt che phía trước xương khô nhỏ hơn, trên mặt Lý Hỏa Vượng tràn ngập chán ghét.
Kẻ làm được chuyện đồ trấn quả thực là không có chút tính người, tính tình phỏng chừng ác nghiệt còn hơn Đan Dương Tử.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi đi qua thành trấn, một ý nghĩ nảy ra trong óc cậu:
“Những điều này chắc không phải đều do người của Áo Cảnh Giáo làm chứ?”
Trong lòng Lý Hỏa Vượng bắt đầu có chút biến đổi đối với giáo phái chưa gặp mặt này.
Đi hơn nửa ngày, không phát hiện bất cứ người sống trong trấn tử thê lương, vật sống duy nhất ở dưới đất là con chuột không biết đang cắn cái gì trong góc tường.
Thấy Lý Hỏa Vượng mang theo chó đến gần, đám chuột to màu xám hoảng loạn chạy mất.
Người đã chết, Lý Hỏa Vượng cũng không thể làm cái gì, hiện tại bản thân cậu còn khó giữ, cậu bước nhanh hơn đi qua trấn.
Bước qua thành trấn khiến người cảm thấy nặng nề, một đường đất uốn lượn trên núi xuất hiện ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Lối nhỏ trên núi giống như con rắn vặn vẹo bò lên núi, đây là lối nhỏ duy nhất vào núi ở quanh đây, Áo Cảnh Giáo hẳn là ở trên đó.
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn Màn Thầu thè lưỡi bên chân mình, cậu đá nhẹ vào bụng nó rồi bắt đầu leo núi.
Lý Hỏa Vượng nhìn rừng cây thưa thớt lá vàng trên núi, trong lòng dần cảnh giác. Không ai có thể bảo đảm khi đối phương nhìn Tâm Tố là cậu thì sẽ có phản ứng gì.
"Gâu gâu!" Màn Thầu bỗng nhiên sủa hướng rừng cây bên phải.
Lý Hỏa Vượng lập tức đặt tay lên Đại Thiên Lục.
Vèo!
Một con linh miêu nhanh chóng xuyên qua lối mòn chạy qua bên kia.
Không đợi Lý Hỏa Vượng thở ra, cậu thoáng thấy trong khu rừng mà linh miêu chạy vào có cái gì.
Mang theo cẩn thận, Lý Hỏa Vượng chậm rãi đi vào, mấy ngôi chùa sụp đổ hiện ra ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Đây là Thập Tự Tự của Áo Cảnh Giáo sao?” Lý Hỏa Vượng nhìn dấu hiệu trên ngôi chùa, lẩm bẩm.
Nó không giống như thập tự giá nào mà Lý Hỏa Vượng từng bắt gặp, loại thập tự này càng giống như cỏ may mắn màu đen phiên bản suy dinh dưỡng, còn là loại chết khát, khô quắt queo.
Nhìn ngôi chùa mọc đầy cỏ dại, trong lòng Lý Hỏa Vượng nổi lên mãnh liệt dự cảm không may.
Nếu như nói có cái gì khiến Lý Hỏa Vượng khó chấp nhận hơn chuyện mới gặp Áo Cảnh Giáo đã bị công kích, thì đó là bọn họ đã bị người diệt.
“Không lẽ nhiều người chết trong thành trấn không phải do Áo Cảnh Giáo ra tay? Bọn họ cũng bị thứ đó công kích?”
Vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng cực kỳ tối tăm dẫn theo con chó quay về lối nhỏ, tiếp tục đi tới.
Lần này Lý Hỏa Vượng tập trung nhiều sự chú ý vào việc xem xét chỗ khuất trong rừng cây bốn phía.
Đúng như dự đoán, Lý Hỏa Vượng lại phát hiện ra một chỗ cứ điểm của Thập Tự Tự, cậu nhìn thấy vị thần mà Áo Cảnh Giáo thờ cúng.
Chỉ thấy trên bệ thờ, một điêu khắc cháy đen toàn thân bị lửa bao bọc ngồi xếp bằng trên thập tự màu đen to hơn.
Điêu khắc cực kỳ chi tiết, như lửa đung đưa hay da thịt bị nướng dính liền, tóc bị đốt xoăn lại đều bị điêu khắc sống động như thật trên đá.
Nhưng Lý Hỏa Vượng không nhìn thấy đầu của Thần Tiên, bởi vì từ cổ trở lên đã nát.
“Rốt cuộc Áo Cảnh Giáo đã chọc phải cái gì?" Lý Hỏa Vượng bất an thầm nghĩ.
Dám chống đối với các sư thái của An Từ Am, vẫn bình an tồn tại đủ chứng minh thực lực của Áo Cảnh Giáo.
Cộng thêm Lý Hỏa Vượng đã hiểu rõ uy lực của Đại Thiên Lục, cậu khó mà nghĩ ra phải là tồn tại như thế nào mới có thể phá hủy Thập Tự Tự của Áo Cảnh Giáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận