Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 129: Ni cô (1)

“Đây là thứ gì?” Lý Hỏa Vượng đi tới, gõ gõ lên chiếc bánh hình tròn màu nâu vàng, ngửi thấy mùi thơm của lúa mì.
"Lý sư huynh, đây là bánh nướng, có thể ăn.”
Bạch Linh Miểu cố gắng kìm lại hành động nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn không nhịn được.
Nhìn thấy ánh mắt tha thiết mong chờ của bọn họ, Lý Hỏa Vượng không khỏi cảm thấy có chút chua xót, suy cho cùng, những người này đều là một đám người đáng thương.
Lý Hỏa Vượng lấy ra một số đồ trang sức bằng vàng từ trong bọc của Sỏa Tử, dùng thanh trường kiếm cắt sắt như bùn nhanh chóng cắt chúng thành những hạt đậu vàng nhỏ.
"Mua, mua hết đi, chúng ta hiện tại có tiền, thứ ở trong chợ này, muốn mua gì thì mua!"
Những hạt đậu vàng được đặt vào tay tất cả mọi người ngoại trừ Cao Trí Kiên.
Mọi người lập tức kích động đến đỏ mặt, không thể kiềm chế được.
Thấy các Dược Dẫn có tiền, xông đến các sạp hàng xung quanh mua đủ thứ, những thứ mà bọn họ dùng đến hoặc không dùng đến đều mua về hết.
Lý Hỏa Vượng liếc nhìn Cao Trí Kiên đang gặm bánh nướng bên cạnh: “Đi theo huynh, có tiền rồi, chiếc xe kia đương nhiên phải điếu thương hoán pháo.”
- Giải thích câu "điếu thương hoán pháo" nghĩa là chỉ sự thay đổi theo chiều hướng tốt nhanh một cách thần kỳ. Hết giải thích.
Không lâu sau, bên cạnh Lý Hỏa Vượng đã có thêm hai chiếc xe ngựa mới toanh.
Con ngựa cao lớn khỏe mạnh, hơn nữa còn vô cùng thông minh, chỉ cần Lý Hỏa Vượng khẽ kéo dây cương, nó sẽ thong dong chạy theo, không chạy lung tung chút nào.
Đây hoàn toàn không phải là điều mà hai con lừa già ốm yếu bướng bỉnh lúc trước kia có thể so sánh được.
Khi những người khác đã mua sắm xong và tập trung gần xe ngựa, Lý Hỏa Vượng nhận thấy rằng tất cả y phục và giày dép trên người bọn họ đều đã được thay mới.
Hơn nữa trong ngực còn ôm đủ loại đồ ăn, ngay cả Bạch Linh Miểu cũng không ngoại lệ.
Trên khuôn mặt của mọi người đều tràn ngập niềm vui, có thể tưởng tượng được rằng bọn họ bây giờ thực sự vô cùng vui vẻ.
Nhìn bánh quả hồng được giơ đến trước mặt mình, Lý Hỏa Vượng lắc đầu từ chối.
"Đừng ăn quá nhiều, đợi lát nữa đến nhà trọ gọi đồ ăn ngon, mọi người sẽ không ăn nổi nữa đâu.”
Có điều, lời nhắc nhở của Lý Hỏa Vượng không khiến cho tốc độ ăn của bọn họ chậm lại.
"Không sao, ta ăn xong những thứ này, vẫn còn có thể ăn cơm nữa."
"Đúng đúng đúng, có no căng cũng phải ăn. Đói bụng thực sự khó chịu chết mẹ đi được, ôi, Lý sư huynh, huynh không đói sao?”
Lý Hỏa Vượng cười không nói gì, dắt ngựa tiếp tục đi về phía trước. Ở phía trước không xa chính là nhà trọ.
"Lý sư huynh, muội mua cho huynh một bộ y phục, hay là huynh thử mặc xem?”
Lý Hỏa Vượng lại lắc đầu: "Bỏ đi, huynh mặc đạo bào quen rồi, chỉ cần thay y phục bên trong là được rồi, còn nữa, muội nên che mắt lại đi, nếu không lại đau đấy.”
Hai chiếc xe ngựa chen qua đám người đông nghịt một lúc lâu, cuối cùng cũng đến trước nhà trọ.
Cẩu Oa phấn khích cầm hạt đậu vàng trong tay và xông vào trong trước.
"Tiểu nhị! Cho đại gia Tào Tháo phòng tốt nhất. Sau đó bày thịt kho lên. Loại chỉ có thịt mỡ chứ không cần thịt nạc. Bày lên bốn bát lớn!"
Lý Hỏa Vượng đẩy cậu ấy ra và bước vào. Nhìn những người dân trong trấn đang vừa ăn vừa trò chuyện xung quanh, cậu nói với tiểu nhị đang đón khách: “Không cần phòng riêng, ăn ở đại sảnh này, tôi thích náo nhiệt.”
"Lý sư huynh, chúng ta có tiền mà, ở đại sảnh ăn làm gì, vừa ồn vừa...”
Sau khi bị Lý Hỏa Vượng trừng mắt, Cẩu Oa bị ngắt lời co rúm lại như một quả cà tím bị đóng băng.
Khi ngồi xuống một chiếc bàn gỗ, âm thanh của những cuộc trò chuyện xung quanh bắt đầu không ngừng tràn vào tai Lý Hỏa Vượng.
“Mẹ Bảo Văn ơi, bà cẩn thận bị gây khó dễ, mẹ chồng bà nói như vậy sau lưng bà đấy.”
"Theo tôi thấy, người khác càng nhân nhượng thì càng lấn tới, đánh đi! Tứ Tề chúng ta đánh nhau chưa từng sợ ai, lão phu ta mặc dù giải ngũ về quê rồi nhưng nếu thực sự có lệnh điều động, tôi sẽ lập tức quay lại doanh trại mà không nói một lời.”
"Hahaha, Tử Khải huynh, đắc tội đắc tội, nương tử nhà ta cằn nhằn mấy câu vì vậy đã chậm một chút, tại hạ xin tự phạt ba chén.”
"Này! Các ngươi xem, tên đạo sĩ kia thật kỳ quái, vậy mà đạo bào lại là màu đỏ...”
Ngồi đợi tiểu nhị lên món, Lý Hỏa Vượng không nghe ngóng được tin tức mà mình muốn nghe.
Vốn dĩ theo sự hiểu biết của cậu, trấn này cách am ni cô gần như vậy, tốt xấu gì cũng nên có chút ảnh hưởng nhất định với những người gần đây mới đúng.
Kết quả, từ phản ứng của người dân trong trấn có thể thấy, cảm giác tồn tại của am ni cô kia vô cùng thấp.
Có điều biện pháp này không được thì Lý Hỏa Vượng vẫn còn có biện pháp khác.
"Nhị Long Hí Châu... Tam Dương Khai Thái... Ngư Dược Long Môn... Haha! Món ăn đã đầy đủ rồi, các vị khách quý dùng thong thả!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận