Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 342: Bên sông (1)

Tôn Bảo Lộc có chút do dự, cuối cùng thấp giọng nói với Xuân Tiểu Mãn: "Đệ cũng không biết, rõ ràng không có chuyện gì cả, có thể...”
Nói đến đây, giọng nói của cậu ấy thấp xuống một chút, gần đến mức nhỏ như tiếng muỗi bay: “Có lẽ Lý sư huynh lại phát bệnh rồi... Trước kia không phải huynh ấy thường nói có người đang hại huynh ấy sao?”
Tiểu Mãn lại lần nữa liếc nhìn Lý Hỏa Vượng đang thần hồn nát thần tính, xoay người đi đến bên phía Bạch Linh Miểu để tìm hiểu tình hình.
Có điều cho đến khi đến bên bờ sông nghỉ ngơi, Xuân Tiểu Mãn vẫn đầy mù mờ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Bắc nồi, bỏ phân dê thu được xuống dưới nồi và châm lửa!"
Một số người tản ra bắt đầu đào rau rừng.
Trước mắt Cẩu Oa đột nhiên sáng lên, hay tay chụp một cái, chụp lấy hai con châu chấu đang quấn lấy nhau, cậu ấy cẩn thận dùng ngón tay bẻ gãy chân và cánh của châu chấu, bỏ vào túi bên hông của mình.
"Thanh Khâu này đất đai phì nhiêu, mới một lúc như vậy mà mình đã bắt được một đĩa chất đạm rồi.”
Sau khi thắt chặt túi vải, cậu ấy lại nằm bò trên mặt đất tiếp tục lục lọi trong bụi cỏ.
Rất nhanh, sự chú ý của cậu ấy dồn vào một bụi mận gai nhỏ, móng tay dính đầy đất đen ngắt đứt một cái gai mềm, dọc theo mép xé bỏ lớp vỏ đầy gai bên ngoài, lộ ra lõi màu xanh lá cây bên trong.
Bỏ lõi xanh này vào miệng nhai nhai, trên mặt Cẩu Oa lộ ra vẻ hài lòng, loại rau dại này mình đã ăn qua, hơn nữa mùi vị cũng không tồi, có chút giống với cần tây giòn.
Lúc đang chuẩn bị loại bỏ những chiếc gai mềm này, một chiếc giỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt Cẩu Oa khiến cậu ấy giật nảy mình.
Cậu ấy ngẩng đầu lên, phát hiện ra đây là chiếc giỏ của Xuân Tiểu Mãn, sau khi người phụ nữ đó đặt giỏ xuống, liền xoay người đi về phía Lý Hỏa Vượng với vẻ mặt không chút thay đổi kia.
"Khi trở về, thuận tiện mang về giúp ta.”
"Ơ! Con đàn bà này!"
Nhìn thấy hành động lấy mình ra làm cu ly này của Xuân Tiểu Mãn, Cẩu Oa chửi mát.
Nhưng cậu ấy cũng chỉ dám thấp giọng mắng chửi, sợ nói to quá đối phương sẽ cầm dao chém mình.
Lúc này, Xuân Tiểu Mãn đã đến trước mặt Lý Hỏa Vượng đang ngồi xếp bằng: "Lý sư huynh, hôm nay sao chúng ta lại phải vội vã như vậy?”
Sau khi Lý Hỏa Vượng giơ tay phủi phủi bên người mình, liền nói: “Có chút tai họa ngầm, mặc dù chỉ là phỏng đoán nhưng để đề phòng ngộ nhỡ, vẫn nên rời đi sớm thì hơn.”
Cậu lại lần nữa quay đầu lại nhìn về phía Nữ Nhân Sơn, xem xét từ hiện tại, cho dù rốt cuộc những Vũ Sư Cung kia có khả năng là thế lực giống như Chính Đức Tự hay không, bọn họ có lẽ cũng không chú ý tới mình.
"Có nên tiếp xúc với bọn họ, hỏi thăm một chút về chuyện của Tọa Vong Đạo Bắc Phong không? Không được, tiếp xúc tùy tiện như vậy quá nguy hiểm, nếu muốn diệt trừ Tâm Tố, bắt buộc phải bắt đầu từ nơi khác.”
Màn Thầu lạch cạch đi tới, nhả một hòn đá trong miệng ra bên cạnh Lý Hỏa Vượng, vẫy vẫy đuôi và nhìn cậu.
"Lý sư huynh, có một số chuyện không cần phải kìm nén một mình, vốn huynh đã có bệnh lại kìm nén như vậy, thật sự sẽ nén đến phát bệnh đấy, có chuyện gì huynh nói với bọn ta, chúng ta có thể cùng nghĩ cách.”
Lý Hỏa Vượng đưa tay xoa xoa đầu Màn Thầu, quay đầu sang nhìn về phía Xuân Tiểu Mãn vừa nói ra lời này, kể lại cho cô ấy nghe về trải nghiệm của mình tối hôm qua bằng giọng điệu bình tĩnh.
"Ảo giác bên cạnh huynh nói cho huynh biết rằng tay của đám người múa lân kia nhiều hơn chân? Sau đó huynh nhớ lại thấy tay của đám người múa lân kia quả thực nhiều hơn chân?”
Xuân Tiểu Mãn đột nhiên cảm thấy rằng những gì Tôn Bảo Lộc nói với mình lúc nãy có lẽ không sai.
Lý Hỏa Vượng nhạy bén nhận ra đối phương không tin, cậu cũng không tức giận mà chỉ khẽ thở dài với vẻ thất vọng, cậu nhìn ba vị ảo giác cao thấp khác nhau trước mặt, lẩm bẩm tự nói một mình.
"Nhìn đi, đây chính là lý do tại sao có chuyện gì ta đều luôn nén nhịn trong lòng mà không muốn nói cho người khác.”
Có một số chuyện chỉ cần nói ra, không những không làm tăng sự lý giải của người khác ngược lại còn khiến người khác cho rằng mình thật sự điên rồi.
"Đạo sĩ, không sao, bọn họ không hiểu cũng không sao, ngươi nói với ta là được rồi, ta đứng về phía ngươi.”
Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không để ý tới ông, hơi quay đầu lại, nhìn về phía ống tay áo trống rỗng bên cạnh Xuân Tiểu Mãn: “Hiện tại đứt một tay rồi có quen không?”
Vẻ mặt Xuân Tiểu Mãn hơi biến động: "Có thể cứu mọi người, đứt một tay cũng không sao, nếu không phải bọn huynh thu nhận giúp đỡ, ta sớm đã không còn mạng sống rồi.”
Sau khi suy nghĩ một chút, Lý Hỏa Vượng quyết định giải thích một phen, cậu đưa tay đặt vào hốc mắt trái của mình, dùng ngón tay chạm vào nhãn cầu vừa mọc ra thành đường nét kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận