Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1437: Chết

Giây sau, bốn phía một mảnh trắng xóa, Lý Hỏa Vượng cảm giác tròng mắt còn lại của mình chợt nổ tung, giống như lòng đỏ trứng muối trong bánh trung thu.
“Lòng đỏ trứng?” Lý Hỏa Vượng ngồi trong nhà tù Bạch Tháp ngơ ngác nhìn chiếc bánh trung thu lòng đỏ trứng trên bàn.
Đột nhiên, hắn nhận ra việc mình lại quay trở lại nhà tù Bạch Tháp có ý nghĩa gì, thời gian quay ngược và hắn đã thắng!
"Ha ha ha ha!" Tiếng cười đột ngột của Lý Hỏa Vượng khiến những bệnh nhân tâm thần và y tá xung quanh sợ hãi run bắn người, tránh xa hắn ra.
"Này, Lý Hỏa Vượng, cậu hãy kiềm chế lại chút, hôm nay là Trung thu." Y tá ở một bên có chút hoảng sợ khuyên bảo, người trước mắt nổi tiếng là khó đối phó, mình thật xui khi hôm nay tới lượt trực.
"Ha ha ha ... " Lý Hỏa Vượng cười đến rơi nước mắt, hắn thật sự quá vui vẻ.
Hắn cúi đầu lục tìm trong hộp bánh Trung Thu, tìm thấy chiếc bánh nhân khoai lang tím có nhét tờ giấy, hắn bỏ vào miệng nhai ngồm ngoàm.
“Đồ khùng.” Người bệnh xung quanh dần dời sự chú ý khỏi người hắn, tiếp tục xem chương trình trên ti vi.
"Ba ... Hai ... Một." Khi Lý Hỏa Vượng thầm niệm trong lòng xong, đội nhạc tù nhân tội nặng bắt đầu buổi biểu diễn đúng như dự đoán, đa số người trong phòng nghỉ đều bị thu hút đi hướng chỗ biểu diễn.
Thấy mọi người xung quanh gần như đã đi hết, Lý Hỏa Vượng đứng dậy đi đến phòng vệ sinh nam theo quy trình trước đó.
Lần này sau khi thay bộ da đi ra nhà vệ sinh, Lý Hỏa Vượng cố ý đi chậm vài phút để khỏi phải lại chạm mặt Dịch Đông Lai.
Rầm!
Cửa xe bị đóng sầm lại, Lý Hỏa Vượng xé mạnh bộ da trên mặt xuống, lạnh lùng nói với Ba Thành Thanh cầm tay lái ngồi ở hàng ghế trước:
"Lái xe! Đi biệt thự của Thanh Vượng Lai.”
Tùy theo Tư Mệnh chết đi, hai chị em lúc trước chết trong nước biển đã sống lại, cùng nhau trở về.
Ba Nam Húc ngồi bên cạnh nghiền ngẫm nhìn nửa bên mặt của Lý Hỏa Vượng:
“Có phải cậu đã lầm người của ai cứu cậu ra không? Cậu nghĩ vớt một bệnh nhân tâm thần ra khỏi bệnh viên tâm thần dễ lắm sao? Tìm hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình đã, Hỏa Tử.”
“Gọi điện thoại cho Triệu Sương Điểm, để ta nói chuyện.”
Ba Nam Húc khẽ cau mày, thè đầu lưỡi phân nhánh ra liếm môi trên, sao cảm giác Lý Hỏa Vượng này rất kỳ lạ, hơi khác với lúc trước điên khùng.
“Alo, là tôi đây, thằng nhóc Lý Hỏa Vượng không biết nổi điên cái gì mà vừa ra bệnh viện tâm thần đã đòi đến chỗ ở của Thanh Vượng Lai.”
Ba Nam Húc mới nói một nửa đã bị Lý Hỏa Vượng giật lấy di động:
“Alo, Triệu Sương Điểm, là topologia, trước đây ngươi đã nghĩ sai rồi."
Dù qua điện thoại, Lý Hỏa Vượng cũng có thể cảm nhận được sự kinh ngạc của Triệu Sương Điểm.
Lý Hỏa Vượng nói xong, cầm điện thoại di động, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng:
“Kêu người của ngươi dẫn ta đến chỗ ở của Thanh Vương Lai, ngươi mau chóng tới đây, khi đến nơi ta sẽ giải thích.”
Lý Hỏa Vượng trả lại điện thoại cho Ba Nam Húc.
Ba Nam Húc nhận lấy điện thoại, ậm ừ vài tiếng rồi cúp điện thoại, vẻ mặt kỳ quái nhìn Lý Hỏa Vượng.
"Đang nhìn gì vậy! Lái xe nhanh lên!"
Ba Nam Húc đá lưng ghế của em trai, chiếc xe hơi bắt đầu chạy.
Trên đường đi, Ba Nam Húc thỉnh thoảng nhìn Lý Hỏa Vượng ngồi bên cạnh, phát hiện hắn đang chăm chú nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Ba Nam Húc chưa từng nhìn thấy nét mặt như vậy trên mặt của Lý Hỏa Vượng, hắn bị nhốt trong bệnh viện tâm thần mấy tháng, cô ta vốn cho rằng người này nên có biểu hiện kích động hơn, không ngờ hắn có biểu cảm như vậy.
Mà thằng nhóc này nói topologia là có ý gì? Nếu cô ta không hiểu sai thì topologia là thuật ngữ toán học?
Theo như cô ta hiểu biết về Lý Hỏa Vượng thì hắn còn biết thứ này?
Khi xe chạy vào khu biệt thự ở ngoại ô, nhìn căn biệt thự ẩn mình trong rừng cây, Lý Hỏa Vượng còn không đợi xe dừng lại đã mở cửa xông vào trong.
Hoàn toàn phớt lờ Trần Hồng Du đang xem ti vi trong đại sảnh, Lý Hỏa Vượng lao thẳng lên cầu thang tới tầng ba.
Lý Hỏa Vượng đá văng cửa phòng, hắn xông vào ôm chặt Dương Na co ro ở chân giường.
Tay hắn run run lặp đi lặp lại vuốt mái tóc suôn mềm của Dương Na, hắn rốt cuộc yên lòng.
"Hỏa Vượng, cuối cùng thì anh đã trở về, tốt quá, em rốt cuộc đợi được anh.”
“Sao anh khóc? Em đã làm sai cái gì sao? Rất xin lỗi, tại em, em không nên gọi cảnh sát ... ".
Lý Hỏa Vượng lắc đầu, buông Dương Na ra, cẩn thận nhìn mặt cô một lúc rồi lại ôm cô vào lòng, cười ra nước mắt.
"Không, em tốt lắm. Na Na, em thật sự rất tốt, là tử vong của em cứu tất cả chúng ta."
“Tôi nói này, hai người muốn ân ái cũng nên tránh mặt người khác đã chứ?” Ngũ Kỳ ngồi ở một bên cầm một cái bát và một cái thìa, vẻ mặt khó chịu nhìn Lý Hỏa Vượng và Dương Na ngồi trên giường ôm chặt vào nhau.
Hiển nhiên Ngũ Kỳ đã ngồi ở đây ngay từ đầu, chẳng qua Lý Hỏa Vượng tập trung chú ý vào Dương Na, hoàn toàn không để ý tới chị ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận