Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1176: Trắng (2)

“Vô Sinh Lão Mẫu lợi hại như vậy cũng không có bản lĩnh khiến lương thực bội thu à?" Nhị Thần vui sướng khi người gặp họa nói.
Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng lắc đầu: “Tiên gia cũng không làm được, ta cố ý phái người đi hỏi rồi, dường như toàn thiên hạ không có Thần Tiên nào có thể khiến dưới đất mùa màng bội thu.”
“Hừ, không biết cách giúp người, nhưng ai đều giỏi hại người.”
“Dù sao phải tìm cách, không biết còn phải đánh trận bao lâu.”
“Tìm cách tích trữ lương thực ngược lại chẳng bằng nghĩ biện pháp cố gắng nhanh chóng làm chết Pháp Giáo, chiếm kho lương của bọn họ thì khỏi phải trồng lương thực rồi.”
Bạch Linh Miểu không lên tiếng phản đối, tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đi tới binh doanh. Binh doanh này có điểm khác với những nơi khác, bên trên vẽ lừa trắng và hoa sen trắng.
Bạch Linh Miểu mới đi vào đã thấy từng hàng thiếu niên mười lăm, sáu tuổi, trần trụi nửa người trên đứng thẳng tại chỗ, nhìn sư phụ trên đài giống như vị thần đao thương không tổn thương được, trong mắt tràn ngập khát vọng.
Bọn họ là hạt giống tốt được chọn ra từ tín đồ Bạch Liên, có ngộ tính cao, sức khỏe tốt.
Chỉ cần có nhiều người thì có thể chọn ra đủ loại người. Hiện tại chủ yếu là khuếch trương quá nhanh, không đủ sư phụ.
Khắp nơi đều là thần đàn và tranh vẽ Vô Sinh Lão Mẫu. Cùng với nó là binh doanh, ngược lại chẳng bằng nói là tập hợp miếu thờ và binh doanh.
Không chỉ có đàn ông, trong Bạch Liên Giáo không phân biệt nam nữ, đối xử bình đẳng, chỉ cần ngộ tính tốt thì tuyển cả nữ. Bạch Linh Miểu nhanh chóng thấy một khuôn mặt quen thuộc đứng trên đài, Xuân Tiểu Mãn.
Xuân Tiểu Mãn dạy vô cùng nghiêm túc, cũng vô cùng nghiêm khắc, phối hợp toàn thân lông đen, khiến mỗi người đều câm như hến.
"Các ngươi là nữ! Các ngươi muốn sống sót thì tập luyện cho ta! Trước khi hét đến khàn giọng thì cấm ngừng lại! Nếu các ngươi thua trên chiến trường, kết cục sẽ thảm còn hơn chết!”
“Những người ta chọn đều là trong nhà từng có người chết, nếu không chống đỡ nổi nữa thì ngẫm lại bộ dạng của người nhà bị Pháp Giáo hại chết! Nhớ lại lúc trước các ngươi thề báo thù cho họ như thế nào!”
Trong tiếng quát mắng của Xuân Tiểu Mãn, từng hàng phụ nữ hai chân mày đỏ rực, vừa giậm chân vừa niệm chú bắt đầu thần đánh.
Bọn họ mạnh mẽ hét chú thần đánh, vừa đi chân trần bước vào mảng lớn lò sưởi cháy rực.
Đa số người lành lặn đi ra, đương nhiên cũng có một ít học nghệ không tinh, hét thảm toàn thân bốc lửa lăn ra.
Người đứng một bên đã chuẩn bị sẵn một thau cát đổ ụp xuống người họ, đây là những người bị đào thải.
Bạch Linh Miểu có chút không nhẫn tâm, nhưng cô không ngăn lại, nếu để Pháp Giáo thắng thì người bị thương, chết càng nhiều nữa.
Khi thật sự quản việc Bạch Linh Miểu mới phát hiện, thật ra có một số việc không có biện pháp vẹn cả đôi đường, chỉ có thể chọn bên trả giá đắt nhỏ nhất.
Bạch Linh Miểu luôn cảm thấy tính cách của mình không thích hợp làm loại chuyện này, nhưng nhớ đến hoàng đế Tứ Tề lạnh lùng thốt ra một trăm tám mươi vạn, cô tiếp tục kiên trì.
Hiện tại cô không chỉ vì bản thân, cũng vì tất cả người của Bạch Liên Giáo.
Bạch Linh Miểu nhớ lời mình từng nói, phải nghĩ biện pháp không cho càng nhiều người mất đi người nhà, không để quá khứ mà mình từng trải qua tái hiện với nhiều người khác.
Hiện tại Bạch Linh Miểu luôn cố gắng vì điều này.
Khi Bạch Linh Miểu đang tuần tra chỗ này thì từ không trung bay tới một con hạc giấy.
Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng kẹp lấy hạc giấy, mở ra, suýt cho rằng mình nhìn lầm, Huyền Tẫn triệu tập cô đi bàn việc quan trọng.
Bạch Linh Miểu mặc áo trắng, bốn thái giám cầm đèn dẫn đường chậm rãi đi hướng đại điện ở phía trước.
Nơi này cũng không phải cung điện của Lữ Đồng Tân, mà là nơi nghỉ hè của hắn ta, dù vậy quy cách cũng dựa theo quy củ trong cùng.
Càng đến gần đại điện, tiếng nhạc réo rắt bay vào tai của Bạch Linh Miểu.
Bạch Linh Miểu bước vào trong, thấy hai bên đại điện ngồi hơn trăm người, bọn họ ngồi ở đó mặt mày hớn hở cụng ly chè chén.
Trong đó có văn quan cũng có võ quan, thậm chí còn có một ít hòa thượng đạo sĩ, trong đó một vài người bộ dáng trông rất đáng sợ.
Chính giữa đại điện, mấy mỹ nhân chân nhỏ vẻ ngoài xinh đẹp đang đứng trên tay đại hán mặc giáp, nhẹ nhàng nhảy múa trên bàn tay theo tiết nhạc.
"Đây là ... tiệc mừng công?” Bạch Linh Miểu trong một chốc có chút hoang mang, đây là việc quan trọng ghi trên hạc giấy sao?
“Thánh Nữ đại nhân, mời sang bên này.”
Thái giám dẫn Bạch Linh Miểu ngồi xuống một chỗ ở hàng đầu.
Không lâu sau, các loại sừng lộc, tay gấu, một số thứ Bạch Linh Miểu chưa gặp bao giờ được dâng lên.
Bạch Linh Miểu không rảnh suy nghĩ lãng phí lương thực, người kỳ lạ mặc áo đạo sĩ màu đỏ, vóc dáng to lớn ngồi cạnh ngai vàng hấp dẫn ánh nhìn của cô.
Đó là Huyền Tẫn, không ngờ Huyền Tẫn đã chết lại xuất hiện ở trước mắt cô.
Khi Bạch Linh Miểu đăm chiêu nhìn Huyền Tẫn thì hiển nhiên hắn ta cũng chú ý tới cô, nhẹ lắc đầu với cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận