Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 283: Binh (1)

“À mà ngày mai cậu còn ở không? Nghe bác sĩ nói chứng bệnh của cậu rất hiếm thấy, bọn họ muốn lấy tên của cậu đặt cho căn bệnh.”
Lý Hỏa Vượng câm nín nhắm mắt lại, không muốn nghe nữa.
Trong tiếng lải nhải của đối phương, Lý Hỏa Vượng mơ màng thiếp ngủ.
Khi Lý Hỏa Vượng tỉnh lại thì phát hiện đã quay lại giường gỗ, toàn thân bị xiềng xích trói, còn được đắp một lớp chăn, thế này mới thở phào một hơi.
Lý Hỏa Vượng nhìn ở bên cạnh, bề ngoài của cô ấy dần chồng lên Dương Na.
Ảo giác chung quy là ảo giác, trải qua một lần ảo giác, cậu càng phải quý trọng hiện thực.
Lý Hỏa Vượng nhìn một lúc, một ý nghĩ vụt qua đầu cậu:
“Về suy tư của Dương Na, Bạch Linh Miểu có nghĩ như vậy không?”
Trong ánh nhìn chăm chú của Lý Hỏa Vượng, rèm mi trắng dài của Bạch Linh Miểu chớp chớp, chậm rãi mở mắt ra.
Thấy đôi mắt lại trong sáng của Lý Hỏa Vượng, Bạch Linh Miểu mỉm cười nói:
"Lý sư huynh, hiện tại mới canh tư, muội cởi xích cho huynh, ngủ thêm đi.”
Bạch Linh Miểu nói xong giở chăn, bận rộn quanh cậu.
Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Hôm nay, có phải muội rất hâm mộ tân nương kia không?”
Bạch Linh Miểu đỏ mặt, tuy xấu hổ nhưng cô ấy không giả vờ phủ quyết cái gì:
“Ừ, hâm mộ lắm.”
"Lý sư huynh, đợi đến nhà của rồi huynh sẽ cưới ta chứ? Sẽ không ghét bỏ ta chứ?”
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng rướn cổ nhẹ hôn bờ môi mềm.
Bạch Linh Miểu bị hành động của đối phương làm giật mình, ngây người tại chỗ, luống cuống không biết làm gì.
Lý Hỏa Vượng ngồi dậy, vươn tay kéo đối phương vào ổ chăn ấm áp.
Hôm nay Lý Hỏa Vượng dậy rất muộn.
Trong thôn có giếng, trong nhà đất này có bếp, bắc nồi lên là có thể dùng ngay, rốt cuộc có thể trả tiền đổi lấy cơm và thức ăn nóng.
Uống canh rau dại, ăn bánh bao nhân ngũ cốc, Lý Hỏa Vượng vô cùng thoải mái, cảm giác vết lở bên miệng nhỏ hơn nhiều.
Nhanh chóng nhai nuốt, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu hỏi Cao Trí Kiên gác đêm vào tối hôm qua:
“Đêm qua không có ai đến thăm dò cái gì chứ?”
“Không ... không ... có ... không ... có ... một người.”
Lý Hỏa Vượng lại liếc nhìn Màn Thầu ngồi xổm chân bàn không có bất cứ lạ thường, cậu nhớ tiệc cưới hơi kỳ lạ đêm qua.
Dù cho tạm thời không có gì lạ thường, nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn cảm giác ánh mắt của người kia hơi lạ, không biết từ khi nào cậu thoáng phân biệt ra hàm nghĩa trong mắt người khác.
Ánh mắt của người đàn ông kia tuyệt đối không phải tò mò có thiện ý, mà là sự kiêng kỵ và cảnh giác.
"Hôm nay nghỉ ngơi một ngày, sáng mai tiếp tục xuất phát đi. Cẩu Oa, buổi chiều ngươi đi trong thôn thu lương khô. Lương thực trên xe hơi thiếu, Cẩu Oa và Xuân Tiểu Mãn cũng đi theo, đừng sơ ý.”
“Được rồi, những việc nhỏ này Lý sư huynh giao cho Tào Tháo này!”
Lý Hỏa Vượng lạ liếc qua Bạch Linh Miểu xì xầm nhỏ to với Xuân Tiểu Mãn, cậu không nói gì nữa, lo ăn.
Chiều hôm đó, Lý Hỏa Vượng nương thời gian rảnh hiếm hoi lại lấy Hỏa Áo Chân Kinh ra luyện.
Nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn không có cách gì hay về việc làm sao tụ tập lòng thương hại.
Khi Lý Hỏa Vượng miễn cưỡng thành công ngưng tụ sáp ong thành một cục, chợt nhạy bén phát hiện bên ngoài có người đang theo dõi chỗ ở của mình.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng cất đi Hỏa Áo Chân Kinh, mở cửa sổ ra liền thấy người thủ thôn chảy nước mũi đã gặp vào đêm qua cười tủm tỉm đứng ở bên ngoài.
"Là hắn? Có thể moi được chút gì từ miệng của hắn không?”
Óc Lý Hỏa Vượng lóe tia sáng, nhanh chóng xuống lầu, vào nhà bếp lấy mấy cái bánh bao nhân ngũ cốc định để dành buổi tối ăn, bước hướng người thủ thôn.
Lý Hỏa Vượng giơ bánh bao huơ trước mặt người này, mắt của hắn cũng nhìn đăm đăm:
“Ta hỏi một chuyện, ngươi mà trả lời được thì cho ngươi bánh bao này, chịu không?”
“Được!” Người thủ thôn khờ vội gật đầu.
"Ngươi tên gì?”
“Không biết nữa, mẫu thân nói ta họ Hoa."
“Giỏi lắm, đây là bánh bao của ngươi.”
Nhìn thấy nói chuyện thật sự có thể đổi bánh bao, người thủ thôn họ Hoa vui vẻ xì ra nước mũi.
“Hỏi thêm một câu nhé, hôm qua ăn tiệc, người gõ chiêng là ai? Làm nghề gì?”
“Hầu ... Hầu Lão Nhị, hắn làm binh, Hầu Lão Đại cưới vợ nên hắn tranh thủ về.”
“Làm binh? Tiểu tử này là binh của Hậu Thục?!”
Vậy chẳng phải tương đương với hắn quen biết quan trên?
Ở thế giới này lâu như vậy, trừ đám lính thủ biên quan ra, Lý Hỏa Vượng chưa từng tiếp xú người làm quan.
Lý Hỏa Vượng vẫn ôm nghi hoặc về việc này, đối mặt thế giới phát điên, có quá nhiều câu đố khó giải thích, đám quan đó làm cách nào giữ trật tự và giải quyết phiền phức?
Bị hỏi câu này, Hoa Sỏa Tử không trả lời, trông mong nhìn bánh bao trong tay Lý Hỏa Vượng.
Nhận bánh bao, hắn liền nói:
“Ta không biết hắn làm binh gì, tóm lại là làm binh. Hắn có nhiều thương sắt lắm, ta bê không nổi, cực nặng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận