Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 63: Hoang dã (1)

Nhìn vài lần mấy thỏi bạc trong tay Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng đưa tay vào trong lòng lấy ra một thỏi bạc đặt ở trên.
Không đợi Lý Hỏa Vượng mở miệng. Bạch Linh Miểu vội giành trước nói: "Vòng vàng đó đã bị nấu chảy rồi, tôi tận mắt thấy nó chảy ra, đã không chuộc lại được nữa."
Nhìn Lý Hỏa Vượng há mồm ngẩn ra ở nơi đó, Bạch Linh Miểu đắc ý nở nụ cười, cảm giác mình chiến thắng vậy, cô cầm bạc trong tay mình nhét vào trong lòng đối phương.
"Yên tâm đi, vòng tay nọ vốn mẹ cho tôi để sử dụng, không phải bảo bối gia truyền gì."
Thấy Bạch Linh Miểu đã nói đến mức này, Lý Hỏa Vượng cũng không kiên trì nữa, cậu cẩn thận kiểm kê bạc rồi cất đi. "Chờ tất cả đều sắp xong, tôi mua cho cô cái lớn hơn."
"Ừm! Tôi đợi!" Bạch Linh Miểu mỉm cười gật gật đầu.
Đúng lúc này cửa bỗng nhiên mở ra, Cẩu Oa từ bên ngoài đi vào, hắn nhìn thấy hai nam nữ ngồi xổm ở góc tường thì ngẩn ra, sau đó muốn đi ra ngoài. "Nhìn lầm phòng rồi, thật xin lỗi, tôi đi ra ngoài."
Bạch Linh Miểu mặt đỏ lên cúi đầu đi ra cửa, đẩy hắn ra liền chạy ra ngoài.
Cẩu Oa cười hì hì đi đến, "Lý sư huynh, Bạch sư muội tuy nói cả người trắng bệch, nhưng mấy vợ thì bộ dạng không quan trọng, tính tình mới quan trọng, ngài cũng đừng chê bai."
Lý Hỏa Vượng lười lằng nhằng với hắn. "Đừng nhiều lời, nhanh tắm rửa rồi ngủ đi. Thật vất vả mới có giường ngủ."
Trong mơ mơ màng màng, Lý Hỏa Vượng phát hiện mình đang ở trong một mảng rừng già, phía trước có nguồn sáng mông mông lung lông, cậu nghi hoặc dùng kiếm chặt một nhánh cây tiến về ánh lửa phía trước.
Sau khi tới gần, Lý Hỏa Vượng phát hiện, đó là đám người Bạch Linh Miểu đang cùng mẫu thân mình và Dương Na, vây quanh đóng lửa nướng khoai lang khô.
Nhìn một màn ấm áp này, cậu nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, muốn đi về bên đó.
Nhưng bỗng nhiên thiên địa đột nhiên biến đổi, Lý Hỏa Vượng phát hiện Đan Dương Tử cao lớn cả trăm trượng, mọc ba cái đầu cả người mọc đầy lông chim, giống như một núi lớn rõ ràng đứng ở nơi đó.
"Ha ha ha, oa a, làm không tệ, đã đưa hết thuốc dẫn đến đây."
Đan Dương Tử làm người ta sợ hãi cười lớn nói xong, giơ lên cái cột đá còn cao hơn cả hắn ở trong tay, hung hăng đập về phía đóng lửa dưới chân.
"Đợi một chút! !" Lý Hỏa Vượng cả người mồ hôi lạnh ngồi bật lên, cậu hít sâu mấy hơi kinh hồn chưa định mới phản ứng lại tất cả vừa rồi chỉ là nằm mơ.
"Lý sư huynh, ngài tỉnh? Tôi cố mua há cảo ý cho huynh, tranh thủ còn nóng ăn đi." Cẩu Oa đang xem náo nhiệt rụt đầu từ ngoài cửa sổ trở về.
"Giờ là giờ nào?" Lý Hỏa Vượng ôm cái đầu hơi đau của mình ngồi vào bàn, phát hiện há cảo trong miệng mình cũng không khác gì hoành thánh.
"Vừa qua giờ Thìn, dậy muộn chút cũng không sao, dù sao hôm nay cũng không cần đi đâu."
Cầm lấy thìa sứ nhìn từng miếng hoành thánh vào trong miệng, không bao lâu đã ăn xong. "Ai nói hôm nay không có việc gì? Đi thôi, chúng ta đi mua những thứ cần thiết để đi đường."
Ngay sau đó cảnh trong mơ vừa rồi chợt lóe qua trong đầu cậu, Lý Hỏa Vượng lại mở miệng nói: "Tôi đưa những người khác đi mua đồ, cậu đi hỏi Lữ Trạng Nguyên, khi nào thì có thể đi, càng nhanh càng tốt, nếu hắn không thể đi, chúng ta sẽ đi trước."
Bạc còn thừa sau khi Lý Hỏa Vượng mua xe lừa cộng thêm bạc Bạch Linh Miểu đưa, có thể bổ sung chút đồ cần thiết.
Tối thiểu chăn chiếu là phải có, không cần buổi tối ở cạnh đống lửa, phía sau lưng nóng, trước ngực lại lạnh.
Mặt khác còn phải mua nồi nấu, như vậy trên đường cũng có thể ăn chút đồ nóng, không phải ngày nào cũng cắn lương khô.
Mấy thứ linh tinh vậy mà một chiếc xe lừa cũng không đủ dùng, khi cậu hội hợp cùng Lữ Trạng Nguyên ở cửa thành, đã lại thêm một chiếc xe lừa.
"Hắc, tiểu đạo gia thực có khả năng mà, một đường này đi tới, gia sản càng lúc càng nhiều, tôi đợi ngài lại đi nửa năm một năm nữa, chỉ sợ ngài thắt lưng mang bạc vạn rồi." Lữ Trạng Nguyên đi đường cũng không quên tiếp tục vuốt mông ngựa.
"Lữ ban chủ, Kiến Nghiệp đến thành Tây Kinh xa không?" Lý Hỏa Vượng nhìn đường đất rộng mở trước mặt hỏi.
Dường rộng người cũng nhiều, trên đường không chỉ hai đám người cậu cùng Lữ Trạng Nguyên, còn có không ít người đi đường lưng mang gánh nặng, xem qua đều là đi thành Tây Kinh.
"Không xa, lại chừng hơn hơn mười ngày là tới." Lữ Trạng Nguyên không biết nghĩ tới chuyện gì cao hứng, trên mặt cười như nở hoa.
Lý Hỏa Vượng gật gật đầu, tiếp tục hỏi: "Về miếu hòa thượng mà ông nói, trừ chuyện họ cầu con cái lợi hại, ông còn biết cái gì khác không?"
"Ài, miếu hòa thượng là miếu hòa thượng, có gì khác chứ, trong miếu hòa thượng nào mà không phải là một đám lão hòa thượng dẫn theo một đám tiểu hòa thượng ăn chay niệm phật?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận