Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 109: Gói đồ (2)

Nhìn đối phương cẩn thận đặt lên xe lừa, Lý Hỏa Vượng lắc đầu tiếp tục lục lọi gói đồ.
Thứ được cầm lên tiếp theo chính là nửa xâu tiền đồng, nhìn độ sáng của tiền đồng mới mới cũ cũ, xâu tiền này hẳn là Lý Chí đã tích góp rất lâu.
Nhấc lên bỏ vào lòng bàn tay cân đo, Lý Hỏa Vượng nhẹ thở dài một hơi.
Cũng không biết Lý Hỏa Vượng tích góp tiền tính để làm gì, nhưng mà điều khẳng định là, hắn đã rất nỗ lực vì điều này.
“Đem đi mua lương thực.” Lý Hỏa Vượng thảy tiền vào trong lòng Bạch Linh Miểu.
Bạch Linh Miểu đang ưu phiền vì tiền bạc, nhìn thấy những đồng tiền này đột nhiên mặt mày vui vẻ.
Nhưng mà tiếp đó liền chuyển thành ưu phiền. “Sư huynh, chúng ta cũng phải kiếm tiền mưu sinh mới được. Những đồng tiền này cũng không gắng gượng được bao lâu.”
“Kiếm tiền mưu sinh? Muội tính làm gì? Hát kịch cùng với đám Lữ Trạng nguyên bọn họ sao?” Lý Hỏa Vượng một bên lục lọi gói đồ, một bên nói.
Bạch Linh Miểu đột nhiên lắc đầu giống như trống lắc. “Nếu như cha muội biết là muội hát kịch, sẽ đánh chết muội đó, muội là nói đến những sinh kế chính đáng khác.”
Lý Hỏa Vượng giơ tay lấy ngọc bội hình tròn từ trong sợi dây ra, bỏ vào trong tay của nàng.
“Đừng lo lắng vì chuyện tiền bạc, tìm một chỗ giàu có bán những thứ này, thì cái gì cũng có rồi.”
“Chỗ ta vẫn còn, chỗ ta vẫn còn.” Cẩu Oa móc từ trong lòng ra một xấp bao lì xì, đưa qua.
Lý Hỏa Vượng bất ngờ, nhìn cậu ấy một cái. “Những cái này là bao lì xì Đan Dương Tử phát cho những đệ tử đã chết đi đúng chứ? Cậu trộm từ lúc nào thế?”
“Ta lấy lúc ra khỏi Thanh Phong Quan, còn không phải là thấy không ai lấy sao, he he, ta liền thuận tay lấy ra.” Trong giọng nói của Cẩu Oa có chút ranh mãnh cùng đắc ý.
Chính tại lúc này, Lý Hỏa Vượng ngừng tay lại, cậu mò được một thứ tròn vo ở trong gói đồ.
Móc ra nhìn, bất ngờ phát hiện là hai cái hồ lô to bằng lòng bàn tay.
“Có chút giống với hồ lô đựng đan được, Khiêu đại thần cũng biết luyện đan dược sao?” Nhìn thứ này, Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ trong lòng.
Giơ hồ lô lên đổ hai cái, vốn dĩ không có bất cứ thứ gì rớt ra.
Chính tại lúc Lý Hỏa Vượng nhắm một mắt, ngó vào miệng hồ lô, muốn nhìn xem bên trong là thứ gì, nửa trên của hồ lô đột nhiên nứt ra.
Miệng hồ lô nhỏ bé bỗng nhiên nứt ra một hàng răng trắng móc ngược, hung hăng nhắm vào mặt Lý Hỏa Vượng mà cắn.
“Xì xịt” một tiếng, cũng may Lý Hỏa Vượng lui lại nhanh, nếu như chậm một bước, nửa bên da mặt của mình đều bị xé rách ra.
Lý Hỏa Vượng vẫn chưa hoàn hồn nhìn hồ lô đã khôi phục lại trạng thái ban đầu ở trong tay.
Không ngờ thứ này lại là một vật sống, không ngờ Lý Chí dùng nó để đựng đồ, vậy thì thứ ở trong này khẳng định vô cùng quý giá, trong này rốt cuộc đựng thứ gì?
Phảng phất như có cảm ứng, chiếc chuông bên eo của Lý Hỏa Vượng nhè nhẹ rung lên một cái,
“Các ngươi đợi một chút.” Lý Hỏa Vượng trong lòng lay động, nói xong, quay ngươi đi về phía khu rừng.
Trong khu rừng rậm rạp, tiếng chuông vang lên, Du lão gia rất nhanh được gọi ra.
“Trong này là thứ gì.” Lý Hỏa Vượng giơ hồ lô trong tay lên, hỏi Du lão gia trước mặt.
“Dương thọ”.
Lý Hỏa Vượng không thể tin được nhìn hồ lô trong tay. “Cái gì? Ngươi thật sự chắc chắn thứ đựng trong này là dương thọ!?”
Tuổi thọ, vấn đề khó này vẫn luôn quấy nhiễu tất cả mọi người, bây giờ đáp án của vấn đề khó này chính là đang nằm trong tay của Lý Hỏa Vượng.
Trước tiên khoan quan tâm tại sao thứ như dương thọ lại có thể cụ thể hóa.
Ở cái thế giới kỳ quặc lạ lùng này, đã trải qua nhiều như vậy, Lý Hỏa Vượng đã không còn suy nghĩ đến những vấn đề thứ yếu này từ lâu rồi.
Bây giờ điều mà cậu càng nên suy nghĩ đó là, thứ trong tay này có ý nghĩa gì đối với mình.
Theo chỉ điểm của Du lão gia, Lý Hỏa Vượng giơ cao hồ lô trong tay, nhắm chuẩn mặt trời trong không trung.
Chưa đến một lúc, từ miệng hồ lô, nứt ra như một đóa hoa nở cánh.
Sáu viên tròn vo, bên trong thấp thoáng có chữ Thọ màu vàng đang di chuyển, lăn chầm chậm bên trong chất lỏng sền sệt màu xanh lá.
Lý Hỏa Vượng thận trọng đưa tay vào trong lấy ra một viên.
Ngón tay cậu nắm rất chặt, không dám sơ suất, theo lời giải thích của Du lão gia, thứ dương thọ này, chỉ cần chạm phải bất kỳ loại nào của kim mộc thủy hỏa đều sẽ trực tiếp tan biến, nếu mà rơi xuống đất thì liền mất đi.
Một viên này đại biểu cho tuổi thọ một năm của người thường.
Khi tiếp xúc dưới ánh mặt trời, những tuổi thọ có hình thể cố định này liền bắt dầu dần tan biến, phát tán ra những làn khói nhẹ màu vàng khiến con người toàn thân chấn động.
Cùng với Lý Hỏa Vượng nhè nhẹ dùng sức ấn, thứ đó liền nhập vào trong tay của cậu.
Lập tức toàn thân Lý Hỏa Vượng cảm thấy nhẹ nhõm không ít, cậu đã tăng thêm một năm tuổi thọ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận