Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1340: Nói dối

Nhưng rất nhanh làm Lý Hỏa Vượng bất ngờ là đại quân không thể nói giống như bỗng nhiên biết trên người mình ra vấn đề gì, lần lượt giơ tay lên vuốt đầu.
Khi họ giơ tay lên, có thứ gì đó bị xé ra khỏi tâm trí họ, đó là sự dối trá trong cơ thể họ.
Tuy nhiên, mỗi phần nói dối bị họ lấy ra là Đấu Mẫu lại nhét một phần khác vào, bọn họ vì đảm bảo tư tưởng của mình không bị quấy nhiễu, chỉ có thể bị ép đứng ở nơi đó, không ngừng rút các loại nói dối ra khỏi óc.
Mới qua một chốc Lý Hỏa Vượng đã lao tới trước mặt bọn họ, giơ đao lên chém xuống, giết chóc không gớm tay.
Đại quân không thể nói lúc trước khó mà chiến thắng bây giờ như gà chó ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Nhưng ngay khi Lý Hỏa Vượng chuẩn bị giết tất cả những người còn lại, hắn thấy bọn chúng ngừng hành động rút nói dối ra khỏi óc, không hiểu vì sao Đấu Mẫu ngừng lại.
Lý Hỏa Vượng cảm nhận những ánh mắt xung quanh nhìn mình, lại ngó đám dị dạng kia rút nói dối ra khỏi đầu, óc hắn chợt lóe tia sáng, vung mạnh Tích Cốt Kiếm đã thấm đẫm máu, hét hướng bọn chúng:
“Các ngươi hãy mau tự sát! Mạng của các ngươi nối liền với Vô Sinh Lão Mẫu, các ngươi chết thì Vô Sinh Lão Mẫu mới chết! Vì toàn bộ Thiên Trần, cái chết của các ngươi mới đáng giá!"
Tùy theo từng đợt Phi Cang tuôn ra từ người Lý Hỏa Vượng, đại quân không thể nói luồn tay vào dưới nách trái của mình.
Khi tay chúng đâm vào trong, bóp mạnh, máu loãng màu tím đỏ bắn tung tóe, tất cả ngã xuống đất không thể động đậy.
Khi trong lòng một người không có lời nói dối, người đó tự nhiên sẽ mất đi khả năng nhận biết lời nói dối, lúc này dù người khác có nói gì thì họ cũng sẽ tin.
Đại quân không thể nói lần lượt tự sát, ngã một mảng lớn ở trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Ngay khi họ sắp bị lời nói dối của Lý Hỏa Vượng đánh lừa hoàn toàn, ảo giác xung quanh lại biến thành một khu rừng.
Khu rừng nhanh chóng xuất hiện rồi biến mất, khi mọi người chưa phản ứng lại, đại quân không thể nói ra tay chậm hơn chút đều bị đưa về Thiên Trần Quốc.
Thân thể Lý Hỏa Vượng thay đổi vị trí, đến trước một khu rừng, phút cuối trước khi khu rừng biến mất, hắn nhìn thấy có một con rồng vàng thoắt ẩn thoắt hiện trong sương mù trắng.
Theo khu rừng nhanh chóng khép lại, mọi thứ xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
"Rồng? Rồng thật? Không phải rồng giả?"
Lý Hỏa Vượng vô cùng kinh ngạc trước những gì mình nhìn thấy trước đó. Chẳng lẽ có rồng thật sao? Thứ đó có liên quan gì đến long mạch không?
Hiện giờ đã biết đại quân không thể nói là cái gì, chẳng lẽ Thiên Hoàng Quý Vị kia là rồng thật?
Đối với vấn đề này, Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không biết đáp án, phải một lúc sau hắn mới tỉnh táo lại.
Lý Hỏa Vượng chợt nhớ đến hành động của minh hữu, ngẩng đầu mắng:
“Đấu Mẫu! Vừa rồi ngươi ...!”
Lý Hỏa Vượng đang nói giữa chừng đột nhiên dừng lại, bầu trời một lần nữa trở lại như cũ, đại dương đen trắng hỗn loạn đã biến mất từ lâu không còn dấu vết.
"Đáng chết!" Lý Hỏa Vượng âm thầm chửi rủa, kìm nén lửa giận trong lòng.
Mặc dù Đấu Mẫu lần này đã giúp hắn vượt qua khó khăn này, nhưng dựa vào thái độ vừa rồi của nó, Lý Hỏa Vượng không chắc lần sau hắn gọi nó ra thì có giúp ích được gì không.
"Đại đạo vô tư chân phúc đức, bi tâm cứu khổ Gia Cát Uyên!”
"Đại đạo vô tư chân phúc đức, bi tâm cứu khổ Gia Cát Uyên!”
"Đại đạo vô tư chân phúc đức, bi tâm cứu khổ Gia Cát Uyên!”
Tiếng rống kích động không ngừng vang lên, Lý Hỏa Vượng bị tiếng hò hét ập đến làm giật mình tỉnh lại.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn những người Đại Tề đang cổ vũ trước mặt, nhìn họ kích động hò reo, rơi lệ dập đầu hướng mình.
Bọn họ không biết phát sinh cái gì, bọn họ chỉ biết Bồ Tát hiển linh, đánh bại giặc ngoại bang.
Lý Hỏa Vượng cảm thụ được Phi Cang không ngừng tuôn vào, hắn nhìn bọn họ, lẩm bẩm: "Thật không ngờ những phàm nhân này lại có thể đánh bại đại quân không thể nói, lật ngược tình thế.”
Lúc này, Thiền Độ đã mất nửa khuôn mặt bước tới, chắp tay nói: “A Di Đà Phật, chúng sinh đều bình đẳng dưới Phật, chúng sinh vô lượng đến đi thủy chung, hằng thời lục đạo lưu chuyển không ngừng, phàm nhân bất phàm."
Lý Hỏa Vượng nhíu mày nhìn Thiền Độ:
“Ngươi biết ta đang nghĩ cái gì không mà xen lời?”
Thiền Độ cười phá lên, đã đánh lui giặc ngoại bang, thoạt nhìn tâm trạng của ông ta cực tốt:
“Nói là Thiên Đạo, nhưng nếu không có Nhân Đạo thì Thiên Đạo sẽ ra sao? Phàm nhân chẳng những không phải vô dụng, mà còn là duyên phận cần thiết.”
“Lý thí chủ, lúc trước ta từng nói Đại Tề là của ngươi, ngươi muốn bọn họ tin cái gì thì họ tin cái đó.”
"Lần này bọn họ có thể giúp Lý thí chủ, ở mặt khác sẽ giúp thí chủ nhiều hơn nữa, không chỉ có Phi Cang của Tọa Vong Đạo.”
Nghe đối phương nói xong, Lý Hỏa Vượng liền hiểu được ý của Thiền Độ.
Thiền Độ muốn cho Lý Hỏa Vượng nhận thức được giá trị của Đại Tề. Đại Tề quả thực rất hữu ích, nếu hắn có được nơi này thì Phi Cang sẽ vô cùng vô tận, nhưng đây không phải là điều hắn mong muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận