Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1050: Vân Trạch (1)

Ngay khi Bạch Linh Miểu không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra với chuyển động bất thường này, cô đã thấy cơ thể của Lý Hỏa Vượng chớp tắt xuất hiện, nhanh chóng tiếp cận cô.
“Miểu Miểu! Bạch Liên Giáo lần này mang theo bao nhiêu cao thủ? Gọi hết ra đi!”
Giọng điệu của Lý Hỏa Vượng cực kỳ gấp gáp, Bạch Linh Miểu chưa bao giờ thấy Lý Hỏa Vượng lo lắng như vậy.
“Lý sư huynh sao vậy?”
“Pháp Giáo không chuẩn bị chiếm long mạch! Mà đang lên kế hoạch tiêu diệt tất cả long mạch!”
Ngay khi Lý Hỏa Vượng nói điều này, bầu không khí xung quanh bất chợt trở nên lo lắng.
Vu Nhi Thần đang nhìn chằm chằm như hổ đói xung quanh, Đại Tề đã phơi bày ra kết cục của việc phá hủy long mạch.
Chẳng mấy chốc, ngoại trừ những tín đồ sở trường truyền giáo, những tín đồ Bạch Liên với hình xăm lừa trắng trên người đều đi theo Bạch Linh Miểu đến Giam Thiên Tư của Hậu Thục.
Thời khắc sống còn, Tư Thiên Giam của Hậu Thục dốc toàn lực ra tay, những người khác Lý Hỏa Vượng không biết, nhưng hắn biết ba người đứng đầu.
Chưởng Đàn Tư Thiên Giam của Hậu Thục, Huyền Tẫn Tư Thiên Giam của Đại Lương, Chính Bá Kiều Tư Thiên Giam của Tứ Tề, nhìn ra được, đối mặt nguy cơ như thế, bọn họ cũng sử dụng tất cả những người mà họ có thể huy động.
Lý Hỏa Vượng có thể cảm giác được có không ít ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, có một số người không trốn trong bóng tối, hắn không thể phát hiện ra rốt cuộc là ai đang nhìn mình, xem ra trong Giam Thiên Tư có một số người không dám thò mặt ra ngoài.
Lúc Lý Hỏa Vượng đi tới, Tư Thiên Giam của Hậu Thục lấy ra một chiếc tù và sừng trâu quấn dây đỏ, đặt vào miệng mặt nạ dùng sức thổi mạnh: “U u u!”
Tiếng tù và trầm thấp truyền ra rất xa, bao trùm trái tim mọi người như một đám mây đen.
Sau khi tiếng tù và kết thúc, mấy trăm người của Giam Thiên Tư chớp mắt tản ra, Bọn họ túm năm tụm ba phóng ra ngoài thành, xem ra là nhận được công việc mới.
“Bọn họ đi đâu rồi? Hiện tại long mạch sắp bị hủy, đoạt lại long mạch mới là việc quan trọng.” Lý Hỏa Vượng đi tới nói với Huyền Tẫn.
“Yên tâm, giờ phút này ta sẽ không để cho bọn họ làm chuyện riêng, chúng ta vẫn còn thời gian, Pháp Giáo muốn phá hủy long mạch cũng không dễ dàng như vậy.”
“Chúng ta phải lấy lại long mạch trước khi Pháp Giáo phá hủy ba long mạch này.”
“Làm sao ngươi biết long mạch vẫn chưa bị hủy?”
“Thời gian.” Huyền Tẫn giơ một ngón tay thon dài khô gầy ra: “Một long mạch chính là một canh giờ, hiện tại mới bị mất nửa canh giờ.”
“Một long mạch là một canh giờ? Một ngày có mười hai canh giờ, tức là chỗ này chúng ta có mười hai long mạch?” Lý Hỏa Vượng dường như hiểu được một chút bí mật.
“Sai, một ngày có mười sáu canh giờ, cũng có mười sáu long mạch, hiện tại sở dĩ không có nhiều canh giờ như vậy, là bởi vì trước kia long mạch đều đã bị hủy.”
“Mười sáu canh giờ? Từng có ba mươi hai giờ trong một ngày ở thế giới này?”
Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng cảm thấy đầu óc rối bời, có một số thường thức vậy mà ở chỗ này lại là sai?
“Không sai, long mạch có lớn có nhỏ, nhưng trên lịch thư ghi chép, xác thực có mười sáu canh giờ.”
“Vậy tại sao trước kia ngươi không nói cho ta biết?”
“Làm sao vậy? Lịch thư một hai lạng bạc trên đường, ngươi chưa đọc qua sao? Ngươi không phải đạo sĩ sao? Lẽ nào cả Tứ thư ngũ kinh đều không đọc qua sao?”
Lý Hỏa Vượng nhất thời không biết trả lời như thế nào, nhưng ngẫm lại dường như thấy có lý, cả thế giới đều điên rồi, một ngày thêm vài canh giờ cũng không tính là gì.
Vào lúc này, một ý nghĩ hiện lên trong đầu Lý Hỏa Vượng.
“Nếu, nếu những long mạch còn lại đều mất hết vậy sẽ có hậu quả như thế nào? Một thế giới mà một canh giờ cũng không có? Đó sẽ là thế giới như thế nào?”
Lý Hỏa Vượng lắc đầu thật mạnh để rũ bỏ những suy nghĩ này. “Trước tiên không cần lo lắng một ngày còn bao nhiêu canh giờ, ba long mạch ở nơi nào, hiện tại đây mới là mấu chốt nhất!”
“Vân Trạch.” Những lời này vừa nói ra, Lý Hỏa Vượng vội vàng tìm một tấm bản đồ Hậu Thục, cẩn thận xem xét.
Địa hình của Hậu Thục cằn cỗi, nhưng không phải là không có chút nước nào, trong lãnh thổ của Hậu Thục có một đầm lầy tràn ngập chướng khí, nơi có nhiều truyền thuyết khác nhau này chính là Vân Trạch.
Nhìn vào bản đồ, Lý Hỏa Vượng nghiến răng: “Việc đã đến nước này, lề mề nữa cũng vô dụng, đi thôi! Chúng ta đi tìm long mạch về! Một ngày mười một canh giờ đã đủ ít rồi.”
Tình huống nguy cấp, đám người Lý Hỏa Vượng xuất phát, không chỉ họ, mà tất cả các Binh Gia ở Hậu Thục cũng như viện quân đến từ Thanh Khâu cũng đi theo để phản công nơi Pháp Giáo chiếm đóng.
Cho dù mục đích của họ là gì, trên chuyện đối phó với Pháp Giáo, bọn họ từ đầu đến cuối là đồng minh.
Với một động thái lớn như vậy của bên Lý Hỏa Vượng, Pháp Giáo tự nhiên sẽ không ngồi yên, toàn bộ Hậu Thục ngay lập tức trở thành một mớ hỗn độn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận