Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 160: Tiểu Hài (2)

Từ trong sương mù buổi sáng mông lung ở phương xa nhảy ra một đám bóng đen to làm Dương Tiểu Hài hết hồn.
Nhưng rất nhanh Dương Tiểu Hài không sợ, bởi vì những bóng đen này là người, một đám ăn mày quần áo tả tơi, mặt đen như mực, ngày xưa cậu bé cũng giống như họ.
Nhìn bọn họ chảy nước mũi run cầm cập thì rõ ràng là tối hôm qua khi ngủ không đốt lửa.
So với phản ứng của Dương Tiểu Hài, đám ăn mày cũng bị giật nảy mình.
Lại lần nữa xác định đó là người sống, đám ăn mày đẩy một tên ăn mày nhỏ ra.
Ăn mày nhỏ chỉ có một lỗ tai trông rất chân chất, do dự chần chừ đứng đó.
Thấy Dương Tiểu Hài múc nước xong sắp rời đi, một ăn mày già đi qua đẩy ăn mày nhỏ kia té sấp mặt, cố gắng khom người cười tủm tỉm hỏi Dương Tiểu Hài:
“Cháu bé, cho hỏi đây là Ngô gia thôn đúng không?”
"Nơi này không có người mà các người muốn tìm, chỗ này trống rỗng rồi, cái gì đều không còn."
Dương Tiểu Hài còn chưa nói xong đối phương tỏ ra càng thêm kích động, mũi đỏ vì rượu trở nên càng đỏ.
Ăn mày già run run chỉ tay bốn phía:
“Cho nên những căn nhà, và cả đất đai xung quanh đều không có chủ phải không?!"
Dương Tiểu Hài không muốn nói chuyện nhiều ăn mày già đã đá ăn mày nhỏ, cậu bé xoay người đi.
Dương Tiểu Hài về nhà bếp, đổ nước trong thùng vào lu, lau mồ hôi trên trán, nâng đòn gánh tiếp tục đi ra cửa.
Lu to như vậy, đi một chuyến không đủ, phải gánh vài lần mới được.
Chờ khi Dương Tiểu Hài lại đi ra thì thấy đám ăn mày xông vào những căn nhà không có người, tìm kiếm cái gì.
Chắc chắn bọn họ sẽ không tìm được thứ gì đáng giá tiền, vì những người đó lúc đi đã mang theo, thứ còn lại cũng bị cậu bé và Cẩu Oa sư huynh thu đi.
Nhưng đám ăn mày bất chấp, dù chỉ tìm được một cái áo rách cũng đủ khiến bọn họ vui vẻ nhảy dựng.
Đợi Dương Tiểu Hài đi ra lần thứ ba thì trông thấy một số ăn mày đánh nhau, không biết đang tranh cướp cái gì.
"Các người đừng ở nơi này, nơi này tà môn, dễ dàng xảy ra chuyện!"
Dương Tiểu Hài nhắc nhở, nhưng không ai thèm nghe.
Đi ra lần thứ bốn, Dương Tiểu Hài đã mệt đến mức mặt mũi trắng bệch, nhưng cậu bé vẫn kiên cường đi vào sân, sau đó buông đòn gánh xuống, hít vào thở ra, yên lặng chờ cái gì.
Chờ đến khi bên trong truyền đến tiếng bước chân, Dương Tiểu Hài vội nhấc lên đòn gánh chạy vào trong.
Đi được một lúc thì Dương Tiểu Hài vai mang đòn gánh chạm mặt với sư huynh đệ khác:
“Chào buổi sáng, Tào Tháo sư huynh.”
“À ừ, Tiểu Hài, đệ lại đi múc nước à, ngoan quá đi, việc mệt nhọc này bảo Sỏa Tử làm được rồi.” Cẩu Oa vỗ đầu của Dương Tiểu Hài, đi ra ngoài.
Dương Tiểu Hài hét hướng bóng lưng của Cẩu Oa:
“Tào Tháo sư huynh, đã nấu cháo trong nồi, có thể ăn sáng ngay!”
“Ừ ừ, huynh đi kêu Sỏa Tử dậy.”
Khi mặt trời lên cao chiếu vào sân, mọi người tập hợp trong sảnh lớn.
Bữa sáng rất mộc mạc, là cháo trắng ăn kèm với dưa muối bị Cẩu Oa lục ra từ trong hầm của thôn, và lương khô, bánh nướng bọn họ tự mang. Nhưng cũng có món mặn, trong một chén nhỏ đặt hai trứng gà.
Giờ phút này bọn họ vẫn chưa đụng đũa, đều đang yên lặng chờ đợi cái gì.
Tiểu Mãn luyện kiếm cũng vừa lúc bước vào, Cẩu Oa trêu chọc hỏi:
“Sư muội đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục, đã luyện tới đâu rồi? Luyện thành công nhớ dạy cho sư ca với.”
“Tạm được, ít nhất còn hơn tự mình múa may. Sư phụ tiêu sư nói thứ này không có bí quyết gì, cứ chăm chỉ luyện. Ta gọt hai cây kiếm trúc rồi, ăn xong huynh đi luyện với ta.”
Cẩu Oa lập tức nhăn mặt.
Tiểu Mãn xoay người treo kiếm lên tường, ngồi xuống cạnh bàn, chờ đợi cùng bọn họ.
Nghe tiếng bước chân vang lên, mùi máu trong không khí, Dương Tiểu Hài theo bản năng khẩn trương lên, cúi gằm mặt, không dám liếc hướng bên kia.
Đó là Lý Hỏa Vượng sư huynh.
Dương Tiểu Hài biết Lý sư huynh sẽ không hại chính mình, thậm chí chính mình được sư huynh nhặt, nhưng vẫn sợ sư huynh. Đặc biệt là sau khi cậu bé nhìn những chuyện phát sinh dọc đường đi.
Lý Hỏa Vượng được Bạch Linh Miểu dìu ngồi xuống ghế chủ bên bàn bát tiên, bắt đầu húp cháo. Sau khi Lý Hỏa Vượng lên tiếng thì người khác mới động đũa.
Bản thân Lý Hỏa Vượng cũng không phát hiện quy củ này xuất hiện từ bao giờ.
Ăn một lúc thì ngoài viện tử vọng vào mấy tiếng nuốt nước miếng, mấy tên ăn mày thập thò đứng ở nơi đó trông mòn con mắt.
“Sao có ăn mày vậy? Chẳng phải Ngô gia thôn không có người sao?"
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng hỏi thăm, Dương Tiểu Hài đứng lên căng thẳng nói ra những gì mình biết.
"Ha ha, đám người này thật đúng là tin tức linh thông, dám giành ở trên cái thớt gỗ của Tịch Nguyệt Thập Bát. Huynh no rồi, mấy đứa ăn từ từ.”
Dương Tiểu Hài nhìn thấy Lý sư huynh rời đi mới thở phào một hơi, tư thế ngồi trở nên tùy tiện hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận