Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1579: Ngoại truyện Gia Cát Uyên - Kết (2)

"Tốt! Tốt tốt tốt! Có chí khí, ngươi đã không vào Minh Luân Đường, vậy chúng ta giải quyết việc chung! Ngươi xúi giục đệ tử nội đường, vào đường miếu là có mục đích gì!"
"Người đâu! Bắt tiểu tử này lại, khảo vấn cho thật tốt!"
Gia Cát Uyên bị cứng rắn nhấc lên, mũi kiếm lạnh băng dán trên cổ hắn ta, nhưng ánh mắt của hắn ta lại không chút thay đổi.
Lão giả đi qua, trong mắt mang theo khinh thường, nói: "Xương cốt ngươi rất cứng, nhưng không biết xương cứng của ngươi có thể chịu được đại hình không đây."
Mà ngay lúc này, phương xa bỗng nhiên truyền ra một tiếng gào chói tai: "Trần Y! Nhanh tới đây! Nơi này có tên giặc Tọa Vong Đạo!"
Nghe thấy giọng nói, lão giả trong nháy mắt cảnh giác lên, lập tức không quan tâm đến thằng nhóc trước mắt này, trừ hai người áp giải Gia Cát Uyên, lập tức mang theo tất cả mọi người đạp lên lá trúc bên cạnh, phóng đi phương hướng phát ra giọng nói.
Gia Cát Uyên tránh được một kiếp bị hai người đè ép, dọc theo hành lang che mưa đi vào trong. Hắn ta lau máu bên mép một cái, chịu đựng thân thể đau đớn trộm nghe động tĩnh hỗn loạn ở bốn phía: "Tọa Vong Đạo là ai? Tại sao lão giả kia cảnh giác như vậy?"
Gia Cát Uyên ngước đầu nhìn mặt trời trên cao, dựa vào vị trí trước mắt phán đoán phương hướng một chút, hắn ta không muốn ngồi chờ chết, hắn ta muốn chạy trốn!
Khó có được cơ hội như vậy, nếu chính mình không bắt lấy, về sau muốn chạy trốn sợ rằng hy vọng càng thêm xa vời.
Ngay khi tiếng huýt sáo lần nữa vang lên từ nơi xa, Gia Cát Uyên duỗi ra cánh tay trái, một tấm bùa đào bay ra từ trong tay áo hắn ta, dán lên trán của thư sinh bên trái.
Lồng ngực của thư sinh kia trực tiếp vươn ra một bàn tay, bắt lấy bùa đào một cách vững vàng, nhưng đây cũng chính là điều Gia Cát Uyên muốn, khi bùa đào nện thẳng vào, những phần còn lại của cây đào này trực tiếp nổ đầy tay và mặt thư sinh đó.
Nhân cơ hội này, Gia Cát Uyên lập tức xoay người nhấc chân chạy, một người khác nhìn thấy thì vội nâng kiếm đuổi theo. Đợi khi Gia Cát Uyên lần nữa quăng bùa đào đến, đối phương đã không còn mắc mưu nữa, trực tiếp dùng một kiếm chém thành hai nửa.
Nhưng khi tên thư sinh này muốn nhấc chân đuổi theo thì thân thể chợt mềm nhũn, ngã thẳng xuống mặt đất, một người không ngờ tới xuất hiện ở sau lưng thư sinh kia, người nọ chính là Lý Cẩm Thư đang thở hổn hển.
"Lý tiền bối!" Gia Cát Uyên trông thấy y thì không khỏi mừng rỡ.
Nhưng Lý Cẩm Thư lại mang nét mặt khẩn trương, không có chút ý định muốn ôn chuyện: "Đi nhanh lên! Đi bên này."
"Được!" Gia Cát Uyên đi theo y tới này nơi rồi vọt nơi khác, cuối cùng thông qua một cánh cửa hông đi ra đường phố nhộn nhịp.
Bách tính bên ngoài Minh Luân Đường vẫn vội vàng cuộc sống của mình, bất kể nội đường xảy ra cái gì đều sẽ không ảnh hưởng đến bọn họ, một vách tường đỏ ngăn cách hai thế giới ...
"Lý tiền bối, bên trong Minh Luân Đường vừa rồi làm sao vậy? Nói là có Tọa Vong Đạo gì ấy."
"Chuyện này hả, làm gì có Tọa Vong Đạo nào, là ta lén thả tin tức giả lừa gạt bọn họ thôi, nếu không thì hai chúng ta thật sự phải bị giữ ở bên trong."
Gia Cát Uyên nhìn đối phương, thoáng chốc cảm thấy tự trách, loại tình huống này của đối phương, rõ ràng là không thể quay về Minh Luân Đường rồi.
"Lý tiền bối, thật sự xin lỗi."
"Nói gì thế, việc này không thể trách ngươi, cái chỗ chết tiệt này, lão nương đã sớm không kiên nhẫn nổi rồi." Lý Cẩm Thư dùng sức vươn người một cái, khi cởi bỏ khăn đội đầu trên đỉnh đầu, tóc dài đen nhánh như mực nước trút xuống.
Gia Cát Uyên nhất thời nhìn đến ngây người, nhưng ngay lập tức hắn ta liền phản ứng lại: "Lý tiền bối, thì ra ngươi vẫn luôn là nữ giả nam trang?"
"Ai kêu Minh Luân Đường chỉ thu nam không thu nữ chứ? Hết cách, ta chỉ có thể làm ra hạ sách này. Đi nhanh lên nào, e rằng bọn họ sẽ đuổi theo tới."
Hai người nhanh chóng hòa vào dòng người, từng bước cách xa Minh Luân Đường.
"Tiểu tử, chúng ta cũng coi như hữu duyên, không phải ngươi muốn học một ít thuật số của Minh Luân Đường sao? Ta sẽ dạy cho ngươi."
"Thật sao? Thuật số của Minh Luân Đường có thể tùy tiện dạy người khác à?"
"Điều này dĩ nhiên là không thể, nhưng ta đã chạy ra ngoài rồi, bọn họ còn có thể để ý chúng ta sao?"
"Đa tạ! Lý tiền bối!"
"Đừng khách khí như vậy, ta cũng không lớn hơn ngươi bao nhiêu, làm quen lại nào, ta tên Lý Ngọc Đình, tự Cẩm Thư."
"Gia Cát Uyên! Tự ... tự ... tự vẫn chưa có."
"Ha ha ha, không sao, ta tạo cho ngươi, Gia Cát Uyên ... tự Thần Mặc thế nào?" Lý Ngọc Đình không kiêng dè ôm Gia Cát Uyên đi về phía trước.
"Thần Mặc, kế tiếp ngươi định đi đâu?"
"Ta cũng không biết, cứ đi xem thử một chút, hoặc có thể tìm một nơi có thể giữ vững quy củ của bản thân ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận