Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 380: Tôn Hiểu Cầm (2)

Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng thò tay vào trong chăn của mình, từ từ lấy ra chiếc hộp vàng được mang từ phía bên kia về.
“Mẹ, này, những thứ này đều cho mẹ.” Lý Hỏa Vượng mỉm cười, vừa nhỏ giọng nhẹ nhàng giải thích, vừa đưa chiếc hộp vàng nhét vào trong tay của mẹ mình.
"Cái này... cái này..." Nhìn đồ vật trong tay, Tôn Hiểu Cầm rõ ràng có chút hoảng, đầu óc nhất thời rối loạn.
Lý Hỏa Vượng lấy từ trong hộp ra một thỏi vàng nhỏ, để vào lòng bàn tay, đặt trước mặt Tôn Hiểu Cầm, ánh mắt mang theo vẻ khao khát mà nói: “Mẹ, mẹ xem này, có những thứ này, mẹ không những có thể mua lại căn nhà của chúng ta hơn nữa còn có thể mua thêm mấy căn.”
"Các người cũng có thể mua một cửa hàng và cho thuê, sau này các người không cần làm việc cũng có thể có tiền hàng tháng.”
"Còn có, trước đây không phải các người luôn nói muốn đợi đến lúc nghỉ hưu rồi đi nước ngoài du lịch sao? Bây giờ không cần đợi nghỉ hưu nữa, các người có thể đi bây giờ luôn, bây giờ có số vàng này rồi, các người muốn đi đâu chơi thì đi.”
Nói xong những lời này, Lý Hỏa Vượng cuối cùng lấy từ trong ngực ra một đôi hoa tai ngọc bích tinh xảo, dùng hai tay đưa qua.
"Mẹ, đây là quà sinh nhật mà trước đây con nợ Na Na, mẹ giúp con đưa cho cô ấy nhé, còn có, mẹ giúp con nói với cô ấy...”
Lý Hỏa Vượng nói đến đây liền dừng một chút, trong đầu cậu hồi tưởng lại những ký ức trước đó, biểu cảm bắt đầu đấu tranh, cuối cùng cậu hít sâu một hơi, kìm nén lại cảm xúc sắp bùng nổ của mình.
"Mẹ... mẹ giúp con nói với cô ấy, Na Na, xin lỗi, bảo cô ấy đừng đợi nữa.”
Tôn Hiểu Cầm nghe thấy con trai mình nói những lời này, thật sự bắt đầu có chút hoảng, đối phương hoàn toàn có dáng vẻ dặn dò hậu sự.
Bà vội vàng đặt hộp vàng kia xuống giường, lao ra khỏi cửa, hét lớn về phía hành lang vắng vẻ bên ngoài: “Bác sĩ! Bác sĩ trực ban mau đến đây!"
Ngay sau đó, bà chạy trở lại, hai tay hoảng loạn nắm lấy hay tay Lý Hỏa Vượng, nức nở nói: "Con trai, rốt cuộc con bị sao vậy? Có phải gặp phải phiền phức gì không? Con nói cho mẹ biết, mẹ sẽ giúp con nghĩ cách. Phiền phức lớn thế nào mẹ cũng có thể giúp con giải quyết, con đừng dọa mẹ sợ!"
Lý Hỏa Vượng mỉm cười nhìn mẹ đang khóc trước mặt, hai tay cầm lấy hộp vàng, đặt giữa hai người: “Mẹ, mẹ khóc cái gì, nên cười đi chứ. Mẹ xem nhiều vàng như vậy, nhà chúng ta có tiền rồi.”
“Mẹ không muốn vàng, mẹ chỉ muốn con trai mẹ trở về!” Tôn Hiểu Cầm nhào tới, ôm lấy đầu Lý Hỏa Vượng và bắt đầu gào khóc.
Nghe thấy tiếng khóc này, trong lòng Lý Hỏa Vượng đau như dao cắt. Cậu thậm chí muốn không ăn Hắc Thái Tuế nữa, để phía bên này luôn ở bên cạnh mình, để bọn họ có thể luôn ở bên cạnh.
Nhưng khi Lý Hỏa Vượng nhớ lại khuôn mặt bị mình đánh sưng vù trước đó của Bạch Linh Miểu, cậu dùng sức vứt ý nghĩ đó qua đầu.
"Ta không thể vì ảo giác giả tạo mà vứt bỏ hiện thực. Bản thân phải chịu trách nhiệm của mình.”
“Nhưng…” Hai tay Lý Hỏa Vượng ôm lấy mẹ mình, cảm nhận tình cảm mãnh liệt trên người đối phương: “Chân thực như vậy, chẳng lẽ thật sự là giả sao?”
Vào lúc này, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Vương Vi mặc bộ đồ trắng, dẫn theo học sinh của ông ta vào phòng bệnh.
Lý Hỏa Vượng nhìn ông ta, mỉm cười: “Vương bác sĩ, ta phải đi rồi, có lẽ sau này không gặp nhau nữa rồi, hay là chúng ta đánh cược đi, thế nào?”
"Không phải ông nói bên này là hiện thực sao? Nếu như ông có bản lĩnh có thể khiến ta lại lần nữa tỉnh táo lại, ta sẽ thừa nhận bên này chính là hiện thực.”
Ôm lấy mẹ mình, nói xong một câu cuối cùng, Lý Hỏa Vượng mỉm cười rồi từ từ nhắm mắt lại.
Khi cậu mở mắt ra một lần nữa, phát hiện ra mình đã trở lại Thanh Khâu mênh mông rồi. Nhìn thấy bầu trời xanh lam, còn có vùng đất màu xanh lá, Lý Hỏa Vượng lại lần nữa hít một hơi thật sâu.
Đợi những người khác mở xiềng xích trên người ra xong, Lý Hỏa Vượng nhìn lần lượt từng khuôn mặt của bọn họ, cậu nhét hộp vàng trong tay mình vào lòng Tôn Bảo Lộc, xoay người đi về phía chiếc lều nơi nhốt Hắc Thái Tuế.
Xuân Tiểu Mãn nhìn theo bóng lưng của cậu, vẻ mặt có chút lo lắng, đối phương vừa mắc chứng cuồng loạn, vừa khóc lại vừa cười.
"Mau theo qua đó trông coi, ta cảm thấy Lý sư huynh hôm nay có chút khác thường.”
Rất nhanh, sau khi bọn họ đến chiếc lều, liền nhìn thấy Lý Hỏa Vượng của mình, cầm lấy thịt của Hắc Thái Tuế với cảm xúc vô cùng kích động.
"Lý sư huynh, làm sao vậy? Không phải nói rằng ăn thứ này rồi sẽ có thể tạm thời trị được chứng cuồng loạn sao? Đây là chuyện tốt mà, huynh khóc cái gì chứ?” Lời của Tôn Bảo Lộc, không có ai trả lời.
Bọn họ lặng lẽ cùng nhau đứng đó, nhìn thấy Lý Hỏa Vượng bắt đầu vừa gào khóc vừa nuốt từng miếng thịt đỏ trong tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận