Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 303: Hai bên (2)

"Không được! Bành Long Đằng ta không có mối thù cách đêm! Ai đắc tội với ta, kẻ đó phải chết.”
"Vậy cũng không có cớ mà, ồ, ngươi dẫn binh chạy loạn khắp Hậu Thục, ngươi thật sự cho rằng ngươi là bệ hạ sao?”
"Tướng ở ngoài có thể không theo lệnh vua, thổ phỉ Thước Sơn dựng cờ tạo phản hiếp đáp bách tính, bổn tướng quân tới thảo phạt.”
Trên mặt Tào Hải đẩy vẻ bất lực: “Hắn tạo phản ở đâu rồi? Không phải bọn họ vừa mới bị người đánh phục rồi sao?”
"Ta nói tạo phản rồi thì chính là hắn tạo phản rồi.”
Bành Long Đằng dùng cánh tay được bao bọc bởi áo giáp sắt đập mạnh, làm nứt một khe hở trên chiếc giường gỗ chắc chắn.
Chiếc gậy răng sói sắc bén đập mạnh xuống, đập nát đầu con rắn dài hai mét.
Cao Trí Kiên duỗi tay cầm nó lên, cười ngây ngốc rồi ném nó lên vai và quay trở về.
Đây là một khu rừng đá, mặc dù khắp nơi đều là đá nhưng chí ít không cằn cỗi như trước đó nữa, thực vật màu xanh đã mang đến cho vùng đất này một chút sinh khí.
Chưa đi được bao lâu, Cao Trí Kiên liền nhìn thấy những người khác, đó là một sơn động.
“Làm… làm… làm…” Hắn giơ cao con rắn lớn và tiến qua.
"Làm cái gì mà làm, Lý sư huynh không cho đốt lửa, gặm lương khô đi.”
Nhưng Kim Sơn Trảo lại không nghĩ như vậy, ông cười khà khà giơ tay ra đón lấy con rắn.
"Không cần lửa cũng có thể nấu, thứ này có thể làm thành rắn cắt lát.”
Nói xong, ông lấy ra một con dao nhỏ để lột da rắn, cẩn thận cắt thịt rắn tươi thành từng miếng rồi xếp đặt cẩn thận.
Kim Sơn Trảo cầm chiếc đũa tre lên, gắp hai miếng, chấm một ít bột ớt bỏ rồi vào miệng mình.
"Ừm! Cực kỳ ngon, các vị tới nếm thử đi."
Những người khác vây tới, ngươi một miếng ta một miếng bắt đầu ăn.
Cẩu Oa đang ăn rất vui vẻ dừng đũa lại, hét lớn với Lý Hỏa Vượng phía xa: “Lý sư huynh, mau tới ăn thịt rắn, thịt rắn sống này bỏ vào trong miệng thực lực là hết nói, có loại cảm giác như nhai thịt mỡ.”
Lúc này, Lý Hỏa Vượng lại không để ý tới cậu ấy chút nào, ôm đầu tiếp tục thử năng lực mới của mình.
“Soạt!” Đến khi Lý Hỏa Vượng mở mắt ra lần nữa, phát hiện góc nhìn của mình đã bị lật ngang, treo trên tường đá, phía dưới tường đá là đầu của mình.
"Tiến gần một chút, tiến gần một chút nữa... Đừng hoảng, cứ thong thả...”
Cùng với việc trong lòng Lý Hỏa Vượng đang ám thị cho mình, góc nhìn của cậu cũng từ từ thay đổi, góc nhìn dần dần hợp lại thành một thể với thân thể.
Lần này không có sai lệch nữa, trải qua nhiều ngày huấn luyện như vậy, Lý Hỏa Vượng đã có thể khớp lại chuẩn xác rồi.
Nhìn xung quanh, hư ảnh của Lý Hỏa Vượng đột nhiên xông tới ngồi xổm trước mặt Màn Thầu.
Thứ đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến nó giật mình, đầu ngửa ra sau, ngã nhào trên mặt đất.
Màn Thầu bò dậy, đôi tay dựng thẳng cụp xuống, lắc đầu vẫy đuôi với hư ảnh của Lý Hỏa Vượng.
Nhìn thấy cảnh này, Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ trong lòng: "Không cần biết nó tới thế nào, loại năng lực này rất hữu dụng.”
"Lúc giao chiến với người khác, đột nhiên tới như vậy, sẽ có tác dụng đánh bất ngờ.”
"Có điều vẫn cần phải luyện tập nhiều hơn, phải luyện thành thạo đến mức như tay chân của mình mới được.”
Lý Hỏa Vượng bây giờ có thể khiến hư ảnh của mình tùy ý xuất hiện ở nơi cách thân thể khoảng một trượng.
Đồng thời cũng có thể giữ hư ảnh lại tại chỗ, khiến bản thể không nhìn thấy của mình xuất hiện ở nơi khác trong vòng một trượng, kẻ địch tấn công hư ảnh của Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng sẽ không bị bất cứ tổn thương gì, giống như khi cậu giao chiến với nữ tướng kia trước đó.
Nhưng loại năng lực này không thể tùy tiện sử dụng, người khác cũng không phải kẻ ngốc, chịu tổn thất một lần rồi, khi sử dụng một lần nữa nhất định bọn họ sẽ cẩn thận.
"Lý sư huynh, việc khống chế thần thông thế nào rồi?” Bạch Linh Miểu bưng một bát thịt rắn đi tới.
“Cũng ổn.” Lý Hỏa Vượng cầm đũa lên, bắt đầu ăn giống như ăn mì.
Thịt rắn sống không ngon, nhưng với một người đã ăn lương khô đến phát ngấy như Lý Hỏa Vượng thì vẫn không tồi.
"Lý sư huynh, chúng ta còn có bao lâu thì mới rời khỏi Hậu Thục?”
Đôi đũa của Lý Hỏa Vượng dừng lại, lấy bản đồ chi tiết mà Kim Sơn Trảo vẽ từ trong ngực ra và nhìn vào.
"Không thể đi đường lớn nữa, chúng ta sau này chỉ có thể đi đường nhỏ, thậm chí ngay cả đường nhỏ cũng không đi, có điều bọn họ không biết điểm đến của chúng ta là ở đâu, về mặt này ta đang nắm quyền chủ động.”
"Hai ngày sau, chúng ta có thể tới đây, đi tiếp khoảng chừng bảy ngày có lẽ có thể tới cửa khẩu rồi, chúng ta không đi qua cửa khẩu mà đi vòng qua bên cạnh, chỉ cần rời khỏi Hậu Thục, chúng ta sẽ được an toàn."
"Nhưng... chúng ta không thể trụ được lâu như vậy, nếu ăn tiết kiệm lương khô, nhiều nhất chỉ có thể trụ được hai ngày."
Trên con đường đất vàng lầy lội, Lý Hỏa Vượng vừa trở lại dáng vẻ bình thường và những người khác tiếp tục lên đường.
Đã qua mấy ngày kể từ khi thoát ra khỏi tiểu trấn đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận