Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 988: Trở về

Vừa rồi ở trong bệnh viện, Lý Hỏa Vượng còn chưa cảm nhận thấy gì, nhưng khi bước ra ngoài, Lý Hỏa Vượng dường như chợt nhận ra, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ, kiểu hạnh phúc từ trong lòng lan ra.
Mình đã tự do rồi, mình không còn bị bệnh tâm thần nữa rồi, mình có thể quay về trường học rồi! Sống cuộc sống của người bình thường!
“Đi, ngồi xe về nhà thôi, cha con lái chiếc xe taxi tàn của ông ấy đến đây rồi, đặc biệt tới đón con về nhà.”
Ngồi trên xe, chuyện đâu tiên Lý Hỏa Vượng làm chính là lấy điện thoại của Tôn Hiểu Cầm trong túi của bà ra, đăng nhập vào tài khoản Wechat của mình.
Cầm chiếc điện thoại bị nứt màn hình trên tay, Lý Hỏa Vượng trông rất do dự đang suy nghĩ về điều gì đó.
Cuối cùng cậu bấm vào ảnh đại diện con thỏ quen thuộc kia, bắt đầu viết ba câu xóa hai câu.
Liên tục viết nửa giờ đồng hồ, nhìn hàng trăm chữ trên màn hình điện thoại, ngón tay cái của Lý Hỏa Vượng dừng ở trên nút gửi rất lâu, nhưng lại cắn răng xóa hết tất cả.
“Ta muốn cho Dương Na một bất ngờ, không nói qua Wechat được, ta phải đến trường học đợi cô ấy!”
Trong đầu Lý Hỏa Vượng vừa hiện ra cảnh tượng đó, ánh mắt lại dừng lại ở “đồng hồ điện tử” ở chỗ cổ chân của mình.
“Ta muốn cho Dương Na một bất ngờ, ta phải đến chỗ cách trường học năm trăm mét đợi cô ấy!”
Sau khi quyết định như vậy, Lý Hỏa Vượng kéo cửa kính xe xuống, nhìn khung cảnh xa lạ bên ngoài, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười.
Lý Hỏa Vượng rất vui vẻ, mấy năm qua, hắn chưa từng có ngày nào vui vẻ như hôm nay.
Khi đi ngang qua một ngã tư,, nhìn thấy người bán hoa quả ven đường đang nhìn mình chằm chằm, Lý Hỏa Vượng đưa tay ra vẫy nhẹ với họ.
Bệnh viện Khang Định cách nhà bọn họ rất xa, nhưng dù cho trên đường đi mệt mỏi, nụ cười trên mặt Lý Hỏa Vượng đều chưa từng mất đi.
Khi Lý Hỏa Vượng lại lần nữa nhìn thấy cổng tiểu khu, hắn dường như cảm thấy đã trải qua cả một đời: “Thượng Kinh thành, ta cuối cùng đã trở lại.”
Ngửa đầu nhìn lên bức tường thành đầy cảm giác áp bức kia, Lý Hỏa Vượng đột nhiên kéo dây cương, hít sâu một hơi lao về phía trong thành.
Sau khi vào thành, Lý Hỏa Vượng dần dần giảm tốc độ ngựa, yên lặng quan sát mọi thứ trong thành.
Điều khiến hắn cảm thấy yên tâm hơn một chút là, toàn bộ người dân ở bên trong Thượng Kinh vẫn rộn ràng nhộn nhịp như trước, không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Chiếc kiệu đón dâu bên cạnh vừa thổi kèn vừa hát, chứng minh người ở nơi này vẫn tổ chức đám cưới, đám tang bình thường.
Xem ra mặc dù Pháp Giáo làm loạn ở bên ngoài, nhưng Hoành thành không có chút ảnh hưởng nào.
Sau khi đi một vòng quanh Thượng Kinh thành, trong thành lẫn ngoại thành, xác nhận không phát hiện bất kỳ dấu vết gì của Pháp Giáo, Lý Hỏa Vượng lúc này mới quất roi thúc ngựa, xông về hướng Hoành thành. Tuy nhiên, khi còn cách Hoành thành năm trượng, Lý Hỏa Vượng đột nhiên cảm giác được giữa hai lông mày tê dại và khắp người đau râm ran.
Cùng với hắn kéo dây cương, con ngựa đen dưới thân dựng đứng lên và dừng lại.
Lý Hỏa Vượng hiểu rõ, nếu như vừa rồi mình trực tiếp xông vào, chỉ sợ những người bên trong Hoàng thành đều trực tiếp ra tay với mình rồi.
“Chuyện gì thế! Là ta đây! Mới đi bao lâu chẳng lẽ không nhận ra nữa rồi?” Lý Hỏa Vượng hét lên với cấm quân gác cổng.
Đối diện với tiếng gọi của Lý Hỏa Vượng, bất luận là cấm quân bên trong tường thành hay là cấm quân bên ngoài tường thành, đều như những pho tượng điêu khắc đứng đó không nói một lời.
“Rốt cuộc đang làm cái gì thế!”
Ngay tại lúc Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ làm sao để tránh bọn mãng phu này, một vị lão thái giám mặc áo bào màu tím mang đôi giày trắng đi như bay từ cửa hông đi ra: “Hoàng thượng hạ lệnh, mời Lý đại nhân vào điện diện kiến thánh nhân.”
Lý Hỏa Vượng có chút bực bội xoay người xuống ngựa, vừa mới chuẩn bị theo thái giám đi vào trong, bỗng nhiên quay đầu lại, cau mày nhìn chằm chằm đường phố tấp nập trước mặt, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó: “Lý đại nhân? Có chuyện gì sao?” Giọng nói của thái giám khiến Lý Hỏa Vượng quay đầu lại: “Không có gì, chúng ta đi thôi.”
Thượng Kinh Hoành thành, Lý Hỏa Vượng đã đến rất nhiều lần, hắn không có gì để nói, bước nhanh theo thái giám đi tìm Cao Chí Kiên.
Trong khoảng thời gian này, hắn có thể rõ ràng cảm giác được xung quanh có những ánh mắt khác nhau đang nhìn chằm chằm mình, âm thầm lẫn công khai, vây quanh toàn bộ Hoành thành đến nước cũng chảy không lọt.
Không biết có phải là hậu di chứng của Xúc Xắc trước đó hay không, đề phòng cao hơn rất nhiều so với trước đây.
“Quốc sư đại nhân, đã lâu không gặp.” Lý Hỏa Vượng chào hỏi lão nhân ở trong phòng. Nhưng mà Hoàng Phủ Thiên Cương không nói lời nào, chỉ là chắp tay sau lưng đứng ở đó, yên lặng nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng.
“Cha, hình như hắn không vui.” Lý Tuế đi theo sau lưng Lý Hỏa Vượng nói.
“Đừng để ý tới hắn, hắn có hôm nào vui đâu.” Lý Hỏa Vượng nắm lấy xúc tu chui ra của Lý Tuế từ bên trong áo tơi, tiếp tục đi về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận