Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 506: Thái Tuế (2)

Những việc đã trải qua trước đây khiến cô ấy thực ra có chút vui mừng trong lòng, bản thân có thể giúp được Lý sư huynh, thế nhưng lần này Tiên gia cuối cùng đã bắt đầu lộ ra nanh vuốt của bọn chúng.
Bạch Linh Miểu nhớ lại những gì Lý Chí đã nói trước khi chết: “Kiếp sau sẽ không bao giờ làm Khiêu Đại Thần nữa, quả thực quá ngột ngạt rồi...”
Giờ phút này, cô ấy cuối cùng cũng hiểu được hàm ý trong câu nói này của vị tiền bối này, thân là Khiêu Đại Thần, cô ấy chính là nô lệ của những Tiên gia kia, không có bất kỳ sự tự do nào.
“Hu hu hu...” Bạch Linh Miểu hai tay ôm lấy mặt mình, ngồi xổm trong từ đường tối tăm mà khóc, tiếng khóc không ngừng vang vọng trong từ đường.
Đại Thần đang ngắm trăng nghe thấy tiếng khóc, như thể nhớ tới điều gì đó, ba cái miệng dưới chiếc khăn trùm đầu đỏ kia thở dài một hơi, lấy ra một miếng ngọc bội từ trong ngực và ngắm nhìn.
"Cha?"
"Không phải cha, là sư phụ."
"Cha?"
Lý Hỏa Vượng đã sửa đến tuyệt vọng, hiện tại cậu vô cùng hối hận, trước đó tại sao mình lại đến quán sạp đó ăn mì, ăn có bát mì thôi mà cũng có thể sinh ra phiền phức.
“Quạc quạc quạc...!” Mấy con vịt trong lồng vịt bên cạnh ồn ào đến mức khiến Lý Hỏa Vượng lòng dạ rối bời. Không biết hôm nay lại xảy ra chuyện gì, tại sao trên đường đến Ngân Lăng Thành lại có nhiều người bán hàng như vậy, khiến con đường rộng rãi bị tắc chặt cứng.
"Cha?"
“Được rồi, câm miệng.” Lý Hỏa Vượng lại lấy ra hai nút bông gòn, nhét chặt hơn vào lỗ tai mình.
Ngồi trên ngựa xếp hàng nửa ngày trời, cuối cùng cũng đến lượt Lý Hỏa Vượng, sau khi xuất trình tấm yêu bài của Giam Thiên Tư, cậu lập tức được thả cho đi.
Trở lại Ngân Lăng Thành phồn hoa, Lý Hỏa Vượng thở phào nhẹ nhõm, đánh xe ngựa bắt đầu đi đến nhà trọ, lâu như vậy cuối cùng cũng đến nơi rồi.
Lý Hỏa Vượng nhìn thấy lò đất được bắc tạm thời ở ngã tư đường kia, Lý Hỏa Vượng có chút khó hiểu: “Đây là cái gì?”
“Đạo sĩ, hôm nay là Trung Thu, ngươi không biết đón tết Trung Thu phải bắc lò đất sao?” Hòa thượng giúp Lý Hỏa Vượng giải tỏa thắc mắc.
Lý Hỏa Vượng lắc đầu sau đó giật dây cương: "Chỗ bọn ta không có phong tục này.”
"Vậy chỗ ngươi có phong tục gì?”
"Chỗ bọn ta không có phong tục gì cả, chỉ ăn bánh trung thu thôi."
Sau khi Lý Hỏa Vượng thu xếp ổn thỏa ở nhà trọ, bên ngoài trời cũng dần tối, Ngân Lăng Thành, nơi vốn có lệnh giới nghiêm, hiếm khi được dỡ bỏ.
Phố phường đèn đuốc sáng trưng, những đứa trẻ cầm những chiếc đèn lồng quả bưởi khiến cả Ngân Lăng Thành trở thành một thành không ngủ.
Lý Hỏa Vượng đang đợi ở nhà trọ, đợi Thác Bạt Đan Thanh đến, nhưng cậu chờ mãi chờ mãi, chỉ chờ được một con chim bồ câu đưa thư tới.
"Hôm nay nguyệt tịch, vi huynh phải về nhà đoàn viên với vợ con, có chuyện gì đêm mai nói chuyện.”
Nhìn thấy mảnh giấy này, Lý Hỏa Vượng đột nhiên cảm thấy nản lòng, Giam Thiên Tư này vậy mà còn nghỉ lễ sao?
Đối với tổ chức khổng lồ này, Lý Hỏa Vượng lại có được một sự hiểu biết mới.
Cậu ngồi trong phòng, ánh mắt nhất thời có chút bối rối, không biết mình nên làm gì tiếp theo?
"Còn có thể làm gì? Cũng đón tết Trung Thu thôi, ngoại trừ tết ra, ta thích nhất là đón tết Trung Thu.” Hòa thượng chạy đến bên cạnh nhắc nhở.
"Đón Trung Thu? Đón cùng ai?"
“Đón cùng bọn ta.” Lúc này, Hồng Trung nhảy ra.
Lý Hỏa Vượng liếc nhìn bốn ảo giác trước mặt một cái, bước tới cửa sổ huýt sáo với Màn Thầu đang canh giữ xe ngựa trong chuồng ngựa.
Màn Thầu đột nhiên sủa lên một tiếng, lè lưỡi phấn khích lao về phía trước.
Gọi Tiểu Nhị tới, bảo hắn đặt nhà bếp một bàn tiệc và đặc biệt đưa đến phòng.
Tiền đã giao đủ, gà vịt cá thịt đầy đủ mọi thứ, nhìn Màn Thầu ăn như hổ đói dưới gầm bàn, Lý Hỏa Vượng dùng đũa gắp một miếng thịt gà tam hoàng bỏ vào miệng nhai.
Hương vị của thịt gà không tồi, nhưng Lý Hỏa Vượng lại luôn cảm thấy không có mùi vị gì, cầm hũ rượu gốm lên rót vào miệng, cậu không thắng nổi rượu, lập tức say mèm.
Lý Hỏa Vượng say bí tỉ nâng chén rượu lên, lắc lư kính trăng tròn trên bầu trời một chén: “Vẫn là bánh canh trong nồi sắt lúc trước ở nơi hoang dã cùng bọn họ ngon.”
"Cha?"
"Ơi! Con trai!" Lý Hỏa Vượng giơ chân đá Màn Thầu một cái: “Ba anh em chúng ta đón tết Trung Thu.”
Lý Hỏa Vượng không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào, đến lúc cậu lần nữa tỉnh dậy liền nhìn thấy Màn Thầu đang cong người, nhe nanh trợn mắt với những xúc tu đen thò ra trên người mình, không ngừng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa.
Lý Hỏa Vượng cong ngón tay và búng xúc tu một cái, xúc tu kia ngay lập tức rút về rốn: "Hiện tại Hắc Thái Tuế đã tự mình ra ngoài rồi sao?”
Đây có thể là một tin xấu, nhưng Lý Hỏa Vượng hiện tại thực sự không quan tâm đến những chuyện này cho lắm.
“Đi xuống, trông coi xe ngựa.” Cùng với việc Lý Hỏa Vượng dùng tay chỉ ra cửa, Màn Thầu cụp đuôi chán nản bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận